Cậu bán hàng rong trên phố

07/01/2018 14:06 GMT+7

Nhà tôi ở khu dân cư Bình Hưng, H.Bình Chánh, TP.HCM. Từ nhà ra chợ xã Bình Hưng hoặc ra chợ Nhị Thiên Đường bên Q.8 cũng chả xa lắm, nhưng nhiễm phải cái thói người thời nay, lười, ít chịu vận động.

Khi nào muốn ăn món ngon có chất lượng cao “thực phẩm sạch, an toàn” thì phóng xe máy đi siêu thị, còn không thì cứ dựa vào đám hàng rong bán ngay trước cửa.
Rong nhưng gần như chả thiếu thứ gì, thịt cá rau cỏ, củ quả… Như cửa hàng bách hóa. Tất nhiên nhiều người bán, mỗi người vài chủng loại chứ không hẳn một ai đó. Hàng xóm nhà tôi bảo mình sống thì cũng phải cho người ta sống với chứ. Ai cũng như mấy ông bà thích “chất lượng cao” thì người nghèo biết dựa vào đâu. Nghĩ cũng phải.
Hồi mấy năm trước, ngày nào cũng có cậu trai tầm mười tám đôi mươi đạp chiếc xe ba gác lần mò hết mọi con đường khu nhà tôi. Hôm thì bán chuối bưởi cam, hôm bí đao, hôm khoai, hôm cả trái cây lẫn rau củ quả. Mà giá cả cũng phải chăng.
Lúc đầu tôi chả quan tâm, có hôm thấy “nó” đang ngang qua mà chẳng thèm để ý, vẫn phóng xe đi mua trái bí đao ở siêu thị, đắt hơn cả bí của nó. Về sau bà xã tôi bảo những thứ ấy thì mua của nó, giúp nó, đừng mua ở siêu thị nữa. Chắc nhiều gia đình nghĩ vậy. Thế là nhà tôi và một số nhà nữa dần dần thành khách hàng quen của cu cậu.
Hỏi quê ở đâu? Nhà cháu ở Trà Vinh. Sao không ở nhà làm mà mò lên thành phố để vất vả dãi nắng dầm mưa thế này? Làm ăn khó quá, trồng lúa chả nuôi nổi người nên mấy anh em cháu lên thành phố mưu sinh, dành dụm tiền gửi về nuôi ba má, chú ạ. Sao không kiếm việc gì khác, làm thợ công trường xây dựng chẳng hạn? Chúng cháu đã mỏi miệng xin việc khắp nơi rồi, chả đâu nhận, đành thuê nhà trọ và đi bán rong, lần hồi sống qua ngày.
Tôi mời nó điếu thuốc, nó không hút, bảo cháu sợ nghiện, tốn tiền. Thấy tôi rủ rỉ, nó tâm sự, chúng cháu mà không đi bán rong thế này, có khi cùng quẫn, không giữ được mình, chỉ đi trộm cướp. Có đứa cùng lên thành phố với cháu đã đi cướp, bị công an bắt rồi. Nhưng cháu không muốn đi ăn trộm, cháu muốn sống đàng hoàng, sau này còn lấy vợ. Tôi bảo, mày là đứa tử tế, giời phật sẽ phù hộ cho mày, cháu ạ.
Nó khá cao to, đẹp trai. Nó bảo cháu ăn khỏe lắm, nên lúc nào cũng sợ ăn hết tiền dành dụm gửi về cho ba má. Cháu lấy chuối, lấy khoai, bí, trái cây… ở chợ sỉ, bán lẻ thế này cả ngày cũng chỉ lời vài chục ngàn, ngót trăm ngàn thôi. Tôi đùa, mày cứ bán đắt hơn một tí cũng được chứ sao, rẻ thế thì làm sao có tiền gửi về cho bố mẹ mày, hở cháu. Nó lắc đầu, cháu làm thế rồi thì còn ai mua nữa, rồi chết đói.
Bẵng đi hơn nửa năm nay không thấy nó. Chắc cu cậu cũng đã ngoài 20. Hay là nó về quê. Mà về rồi có sống được không. Hay là nó lại bị bắt mất xe, xin không được, đành kiếm nghề khác. Thoáng vu vơ, chỉ sợ nó đi ăn cướp, ăn trộm. Nhưng bặt đi ngay ý nghĩ ấy, người như nó chả thể nào đi ăn cướp được. Nếu hoàn cảnh không đẩy nó vào bước đường cùng.
Hỡi ôi, phải tìm mọi cách mà giữ lấy người lương thiện. Những ngày ở nhà rảnh rỗi, tôi lại thường mở cửa để nhìn ra đường. Vừa mong nhìn thấy nó, vừa mong không thấy nó đẩy xe vì đã có được một việc làm ổn định, khá hơn.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.