Bố tôi mê thể thao, đặc biệt là bóng đá, do đó những ngày SEA Games 30 diễn ra thế này, lịch trình của ông một ngày vỏn vẹn quanh việc ăn sáng, uống trà, đọc tin tức thể thao và ngồi trước ti vi canh tới giờ bóng lăn.
Mẹ tôi biết ý bố, thường cố gắng nấu cơm xong sớm. Còn chị dâu tôi mỗi khi đi chợ thường mua thêm vài món ăn lặt vặt như đậu phộng, nem chua, trái cây... để cả nhà có đồ lai rai khi xem bóng đá. Các cháu trong nhà đều khoái môn thể thao vua, niềm đam mê có lẽ di truyền từ bố tôi. Cậu nhóc 5 tuổi luôn kỳ kèo bà phải mặc áo cờ đỏ sao vàng những ngày U.22 Việt Nam đá, còn bé 2 tuổi rưỡi mỗi khi thấy màn hình ti vi hiện lên sân cỏ là đứng dõng dạc hát bài quốc ca ông nội dạy “Đoàn quân Việt Nam đi...”. Những ngày U.22 Việt Nam thắng, nhà như mở hội, ông và cháu hò hét vang trời. Lúc đội của ông Park Hang-seo bị dẫn trước, mặt bố tôi căng thẳng, lúc đó cấm đứa trẻ nào khóc lóc mè nheo kẻo ông giận lại đóng cửa phòng để “nín thở”, xem bóng đá một mình.
Ở quê tôi thi thoảng vẫn mất điện bất thình lình. Và nỗi sợ lớn nhất của bố tôi những mùa bóng đá là mất điện. “Trời ơi là trời, thế có giết người ta không, mất lúc nào không mất, nhè đúng ngày đá bóng thì không thấy điện đâu”, bố đi ra đi vào lẩm bẩm. Mẹ tôi và chị dâu không dám cười. Tôi buồn cười lắm, nhưng vẫn động viên bố “sau mình mở YouTube xem lại bố ơi”. Bố làm mặt giận. Hơn 60 tuổi, nhưng trước môn thể thao vua, bố lắm lúc như con trẻ.
Tôi nhớ ngày mình còn nhỏ xíu, lúc mà mỗi nhà quý hóa lắm có cái ti vi “màn hình lồi”, ngày có trận bóng của Việt Nam cả xóm tụ họp ở nhà tôi. Các mẹ cùng nấu cháo gà, mua bia về uống tưng bừng, bọn trẻ con cùng chơi trốn tìm, bịt mắt bắt dê tới tận khuya. Chẳng biết Việt Nam thắng hay thua, đứa trẻ nào cũng hân hoan như ngày tết. Có đợt, mất điện dài ngày, không sao xem được bóng đá, bố tôi chế những thỏi pin con thỏ lắp vào radio, cả xóm lại cùng nghe bình luận viên trên Đài tiếng nói Việt Nam. Giọng bình luận của bác Đình Khải đi vào tâm trí tôi từ ngày đó.
Sẽ có những kỷ niệm đi theo con người ta suốt cả cuộc đời, trong góc nhỏ của trái tim mình, tôi luôn nhớ về những khoảnh khắc hạnh phúc của gia đình bên trái bóng tròn. Bóng đá dẫu có thắng thua, thì quan trọng nhất, vẫn là tinh thần của đội nhà. Cũng giống như chúng tôi, sau mỗi mùa bóng là cất giữ thêm những yêu thương về người thân, điều quý giá nhất và không gì đánh đổi.
Bình luận (0)