Vò thu ủ tự bao giờ
Mà ngây như thể bất ngờ ngất ngây
Chút hương ổi giấu trong cây
Làn môi con gái, bàn tay nắng vàng
Cửa trăm đời mở dịu dàng
Chén thu chếnh choáng cỏ hoang dại thầm
Tóc thề mưa nhẹ lâm thâm
Em nghiêng áo mỏng cho đằm thắm rơi
Men trời rót mật tinh khôi
Cho ong bướm rũ cánh đời xuống hoa
Níu cành cong giọt sương sa
Níu thu hồ gợn sóng tà áo em
Uống chưa mà thu môi mềm?
Ai như vò rượu ủ niềm nhớ nhung
Ánh trăng mười lẻ thẹn thùng
Nụ sim nở cuối bìa rừng lau thưa
Biết rằng tình cũng như mưa
Hễ rơi xuống đất cũng vừa tan đi
Nên mùa thu cứ từ bi
Hoa vàng một đóa từ khi thấy người...
Bình luận (0)