Thăm nhà Mừng, thằng bạn là ngư dân đã lâu không gặp, mình chúc nó “hanh thông hưng vượng”. Nó nói tao dân biển, sóng thì nói sóng, gió thì nói gió. Mày “hán rộng”, chúc khó hiểu quá.
Minh họa: DAD
|
Thà treo cột buồm
Thủy, vợ nó, trong buồng ra ngồi, nói: “Ý ảnh chúc vợ chồng mình làm ăn suôn sẻ no đủ đó anh!”. Nó choàng vai vợ: “Bạn anh nói chữ mà em… dịch được là giỏi lắm!”. Cái điệu nựng vợ của nó làm mình mắc cỡ muốn chết. Mình nói thôi tao về. Nó níu mình xuống tới mức lệch cổ áo, nói ngồi đó, tình xuân chan chứa, rượu xuân chưa chán, làm ly nữa cho đời lai láng. Cái thằng! Ngư dân dạn dày dọc ngang trên biển là nó; nói năng ẻo lả hoa lá cành cũng nó.
Nhớ cái đận qua xã bên tán tỉnh Thủy, Mừng hỏi em sống bằng nghề gì, Thủy tinh quái nói: “Dạ, em dạy Anh”. Mừng nhăn mặt, “nhỏ này cà chớn quá ta”. Liền sau đó Thủy cười khúc khích, nói em dạy tiếng Anh cấp 2 anh à. Quen Thủy được vài tuần bỗng Mừng làm mặt lạ. Anh chàng tính… bỏ Thủy chạy lấy người vì mặc cảm: “Anh dở dang lớp 7, em đại học, lấy nhau khó quá”. Thủy bẹo má Mừng, nói trình độ dở dang không làm tình yêu dang dở. Anh thuyền trưởng một chiếc tàu cả trăm mã lực mà… yếu quá. Em sẽ “đồng hành với ngư dân Mừng ra khơi”, sẽ làm “thuyền phó” cho anh, sẽ là hậu cần vững vàng cho anh yên tâm bám biển, em sẽ…
Một mớ “sẽ” của Thủy làm Mừng in thiệp cưới rẹt rẹt. Đi mời bạn bè, miệng Mừng cười to như… miệng chảo, nói từ đây mỗi lần đi biển, tao có người vợ hiền bé bỏng đứng trên bến vẫy tay. Ngày lên xe hoa, Thủy tô son nhưng bỏ “phấn”. Nàng rời bục giảng. Tay hiệu trưởng đùa, nói lấy chồng đi biển hồn treo cột buồm em ơi. Thủy cười, nói kệ, thà “hồn treo cột buồm” còn hơn bị treo… biên chế, dạy hợp đồng hoài ớn quá.
Em sợ nhàn lắm anh
Nói thiệt, nhìn Mừng to con tự nhiên mình… mau say. Mình nói bây giờ cân ký uống cho công bằng. Tao 50, mày 69 ký, cứ mỗi “tua” mày phải chấp tao nửa ly. Nó cười khà khà, nói: “Chấp thì chấp, “ô kê nâm bà oanh”. Tao không say do tao quá vui nhờ lộc biển. Nói mày mừng, trừ chi phí, năm rồi vợ chồng tao bỏ túi cỡ nửa tỉ. Cũng nhờ vợ tao hết mày ơi. Tao dọc ngang trên biển, Thủy dọc ngang trên… mạng”. Mình tưởng nó “xỏ” vợ nó chuyện chát chít, phây phiếc gì đây. Ai ngờ nó kể vợ nó ngày nào cũng nghe ngóng ngư trường, lục tung các trang web chuyên về hàng hải, thời tiết rồi điện ra biển hội ý. Cấp gió ra sao, tàu nào no, tàu nào đói, họ đánh bắt ở hướng nào, cách bờ bao nhiêu “lý”, chỗ nào lắm tôm, nơi nào nhiều mực, giá cả hải sản biến động ra sao… “Nghe vợ, hễ tao bủa lưới là “dính”, tao cho tàu về bến là tránh được gió to, lại bán cá được giá. Đi biển mà có “thuyền phó” trình độ cỡ đó thì ăn nên làm ra là phải lắm. Uống mày!”.
Thủy vừa đặt đĩa cá hấp lên bàn vừa mắng yêu chồng, nói anh nổ vừa phải thôi nghen. Đợi Mừng xuống bếp, mình tranh thủ “xác minh”, nói thằng Mừng ca ngợi em tận mây xanh, liệu có đúng vậy không em? Thủy đỏ mặt nói: “Có thì cũng có chớ anh. Kinh nghiệm làm biển của ảnh kết hợp với chút đỉnh “tham mưu” của em đôi khi cũng hiệu quả anh à. Chứ chồng đi biển gian nan, vợ nhàn cư rồi vi bất thiện, sáng bài chiều bạc là không nên anh à. Em sợ nhàn lắm anh. Hễ rảnh là em hú mấy đứa nhỏ hàng xóm tới, ôn bài miễn phí cho tụi nó, cô trò “you you, me me” cho vui. Anh Mừng em ủng hộ lắm!”.
Mừng đi lên, ném cho mình một túm mực khô, nói tao gửi mày lai rai tháng giêng với anh em. Hứng lên, nó lấy muỗng gõ bàn hát rống: “Chỉ có thuyền mới hiểu, biển mênh mông dường nào/Chỉ có Thủy mới hiểu Mừng đi đâu về đâu…”.
Thủy, vợ nó, trong buồng ra ngồi, nói: “Ý ảnh chúc vợ chồng mình làm ăn suôn sẻ no đủ đó anh!”. Nó choàng vai vợ: “Bạn anh nói chữ mà em… dịch được là giỏi lắm!”. Cái điệu nựng vợ của nó làm mình mắc cỡ muốn chết. Mình nói thôi tao về. Nó níu mình xuống tới mức lệch cổ áo, nói ngồi đó, tình xuân chan chứa, rượu xuân chưa chán, làm ly nữa cho đời lai láng. Cái thằng! Ngư dân dạn dày dọc ngang trên biển là nó; nói năng ẻo lả hoa lá cành cũng nó.
Nhớ cái đận qua xã bên tán tỉnh Thủy, Mừng hỏi em sống bằng nghề gì, Thủy tinh quái nói: “Dạ, em dạy Anh”. Mừng nhăn mặt, “nhỏ này cà chớn quá ta”. Liền sau đó Thủy cười khúc khích, nói em dạy tiếng Anh cấp 2 anh à. Quen Thủy được vài tuần bỗng Mừng làm mặt lạ. Anh chàng tính… bỏ Thủy chạy lấy người vì mặc cảm: “Anh dở dang lớp 7, em đại học, lấy nhau khó quá”. Thủy bẹo má Mừng, nói trình độ dở dang không làm tình yêu dang dở. Anh thuyền trưởng một chiếc tàu cả trăm mã lực mà… yếu quá. Em sẽ “đồng hành với ngư dân Mừng ra khơi”, sẽ làm “thuyền phó” cho anh, sẽ là hậu cần vững vàng cho anh yên tâm bám biển, em sẽ…
Một mớ “sẽ” của Thủy làm Mừng in thiệp cưới rẹt rẹt. Đi mời bạn bè, miệng Mừng cười to như… miệng chảo, nói từ đây mỗi lần đi biển, tao có người vợ hiền bé bỏng đứng trên bến vẫy tay. Ngày lên xe hoa, Thủy tô son nhưng bỏ “phấn”. Nàng rời bục giảng. Tay hiệu trưởng đùa, nói lấy chồng đi biển hồn treo cột buồm em ơi. Thủy cười, nói kệ, thà “hồn treo cột buồm” còn hơn bị treo… biên chế, dạy hợp đồng hoài ớn quá.
Em sợ nhàn lắm anh
Nói thiệt, nhìn Mừng to con tự nhiên mình… mau say. Mình nói bây giờ cân ký uống cho công bằng. Tao 50, mày 69 ký, cứ mỗi “tua” mày phải chấp tao nửa ly. Nó cười khà khà, nói: “Chấp thì chấp, “ô kê nâm bà oanh”. Tao không say do tao quá vui nhờ lộc biển. Nói mày mừng, trừ chi phí, năm rồi vợ chồng tao bỏ túi cỡ nửa tỉ. Cũng nhờ vợ tao hết mày ơi. Tao dọc ngang trên biển, Thủy dọc ngang trên… mạng”. Mình tưởng nó “xỏ” vợ nó chuyện chát chít, phây phiếc gì đây. Ai ngờ nó kể vợ nó ngày nào cũng nghe ngóng ngư trường, lục tung các trang web chuyên về hàng hải, thời tiết rồi điện ra biển hội ý. Cấp gió ra sao, tàu nào no, tàu nào đói, họ đánh bắt ở hướng nào, cách bờ bao nhiêu “lý”, chỗ nào lắm tôm, nơi nào nhiều mực, giá cả hải sản biến động ra sao… “Nghe vợ, hễ tao bủa lưới là “dính”, tao cho tàu về bến là tránh được gió to, lại bán cá được giá. Đi biển mà có “thuyền phó” trình độ cỡ đó thì ăn nên làm ra là phải lắm. Uống mày!”.
Thủy vừa đặt đĩa cá hấp lên bàn vừa mắng yêu chồng, nói anh nổ vừa phải thôi nghen. Đợi Mừng xuống bếp, mình tranh thủ “xác minh”, nói thằng Mừng ca ngợi em tận mây xanh, liệu có đúng vậy không em? Thủy đỏ mặt nói: “Có thì cũng có chớ anh. Kinh nghiệm làm biển của ảnh kết hợp với chút đỉnh “tham mưu” của em đôi khi cũng hiệu quả anh à. Chứ chồng đi biển gian nan, vợ nhàn cư rồi vi bất thiện, sáng bài chiều bạc là không nên anh à. Em sợ nhàn lắm anh. Hễ rảnh là em hú mấy đứa nhỏ hàng xóm tới, ôn bài miễn phí cho tụi nó, cô trò “you you, me me” cho vui. Anh Mừng em ủng hộ lắm!”.
Mừng đi lên, ném cho mình một túm mực khô, nói tao gửi mày lai rai tháng giêng với anh em. Hứng lên, nó lấy muỗng gõ bàn hát rống: “Chỉ có thuyền mới hiểu, biển mênh mông dường nào/Chỉ có Thủy mới hiểu Mừng đi đâu về đâu…”.
Bình luận (0)