Cuộc sống vô thường

29/09/2018 18:29 GMT+7

Trong vòng 2 tuần lễ, tôi đón nhận 5 tin buồn, 5 đám tang của người thân, bạn bè, đồng nghiệp, người gặp tai nạn giao thông, người mắc ung thư .

Dẫu biết cuộc đời hữu hạn, sinh có hạn, tử bất kỳ, không ai tránh được, thế nhưng không khỏi xót xa, bàng hoàng. Có những người chúng tôi mới nói chuyện cùng nhau cách đây dăm ba hôm, còn hẹn nhau cà phê, ăn tối, thế mà bất chợt một ngày, nghe tin họ không còn trên đời nữa. Hai trong số 5 người qua đời còn rất trẻ, trên dưới 40 tuổi, chưa lập gia đình. Ngày đến đám tang, cha mẹ khóc con trai ngất lịm bên quan tài, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Tôi không phải là chuyên gia, để kết luận, số người tử vong mỗi năm ở Việt Nam do ung thư và tai nạn giao thông có phải là nhiều nhất không, nhưng tôi âu lo. Cuộc sống bình yên của nhiều mái ấm bị tấn công bởi những từ ngữ kinh khủng: Ung thư và tai nạn giao thông ngày càng nhiều. Để tự chữa lành mình và những người thân, người ta buộc quy về cho “số phận”. Và cuộc đời vốn đã ngắn ngủi, lại càng quá vô thường…
Có những đêm tôi trằn trọc và không sao ngủ được. Liệu bất chợt, một ngày, số phận buộc tôi không còn ở trên đời nữa, ai sẽ chăm lo cho con gái tôi khi nó còn quá bé bỏng? Ai sẽ cho con ăn, ru con ngủ, đưa con đến lớp và yêu thương con bằng cả trái tim người mẹ…? Nghĩ đến đó thôi, lại thấy gối ướt tràn.
Ngày hôm qua, tôi mở Facebook và đọc được một câu chuyện của một đồng nghiệp. Anh vô tình mở cửa và đọc được những trang nhật ký của một em bé nào đó, 12 tuổi, đang bị cháy dở, bay trong không trung.
Cuộc đời hữu hạn, ai rồi cũng sẽ có lúc chia ly Lê Nam
Trang nhật ký viết, bé ghét mẹ vì thấy mẹ ngày càng xa cách bé, không chuyện trò, dạy dỗ âu yếm cho bé như ngày xưa nữa. Ngày lại ngày, ba mẹ chỉ biết ngồi máy tính, dùng điện thoại, la mắng, gắt gỏng các con. Bé mong ước, khao khát, ba mẹ của ngày xưa trở lại. Tôi đọc những gì anh viết mà thấy sống mũi cay sè. Tôi giận mình những buổi tối quên kể chuyện cho con nghe trước giờ đi ngủ hay ôm con hát ru chỉ vì mong viết xong bài, hay xem nốt vài tập phim dang dở…
Tôi nghĩ nhiều hơn về mái ấm nhỏ của mình, nơi mỗi sáng tôi dậy sớm cho con đi học và xách làn đi chợ, nấu cơm, đến công ty và trở về nhà sau một ngày quay cuồng với đủ công việc. Con gái tôi mỗi buổi chiều thấy mẹ đón ở nhà trẻ thì mừng lắm, trước khi con chạy ra, dang rộng vòng tay ôm mẹ thì phải nhảy và xoay vài vòng tròn, giống như một bài múa con học được trên tivi. Khoảnh khắc bình yên nhất của tôi, đó là mỗi buổi tối, cả nhà cơm nước xong xuôi, tôi dọn dẹp nhà cửa tinh tươm, bé con nhà tôi chạy lại chỗ ba cùng múa hát và tập nói ê a…
Tôi nghĩ về cô bạn thân của mình, đã lâu rồi từ ngày tôi lập gia đình, chúng tôi ít gặp nhau và có những buổi đi ăn tối, lang thang mua sắm như thời còn sinh viên. Tôi sẽ hẹn bạn và cùng nhau đưa bọn trẻ đi ăn hay tới công viên chơi.
Tôi sẽ gọi điện về cho bố mẹ nhiều hơn và nhủ mình phải chăm chỉ làm việc, tiết kiệm tiền để có thể đưa con gái về thăm bố mẹ nhiều hơn. Tôi sợ nghĩ đến ngày bố mẹ không còn trên đời nữa…
Cuộc sống vô thường lắm. Nếu có thể được, hãy yêu thương những người bên mình và chính bản thân mình nhiều hơn nữa…
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.