Việc ra nước ngoài kiếm tiền là chẳng đặng đừng. Chính em đã khuyến khích anh đi với lý do “đàn ông phải biết đặt sự nghiệp lên trên gia đình. Anh cứ yên tâm mà đi. Ở nhà đã có em lo liệu”. Anh tin điều em nói là xuất phát tận đáy lòng vì chúng mình đã có những năm tháng yêu thương mặn nồng, đã đồng cam cộng khổ bao nhiêu năm… Anh cũng tin em sẽ sắt son đợi chờ bởi 5 năm so với đời người thì cũng chẳng phải là quá dài. Chúng ta sẽ hy sinh để có tương lai tốt đẹp hơn…
Thế nhưng, mọi thứ đã không như chúng ta nghĩ. Anh chỉ buồn là tại sao một người đàn ông đang tràn trề sinh lực như anh lại có thể dằn nén, chịu đựng những cơn thèm khát thường tình của con người mà em thì lại không thể… Ừ thì thôi vậy, bến đã lở rồi thì con thuyền còn đâu chỗ để quay về? Anh quyết định buông tay…
Cứ tưởng em sẽ bằng lòng với cuộc sống mà mình đã chọn lựa. Thế nhưng, mọi thứ lại không như em nghĩ. Hôm qua, tình cờ gặp lại nhau, anh thật bất ngờ khi thấy em xanh xao, tiều tụy. “Nếu em biết trước người ta chỉ lợi dụng mình thì em đã không xử sự ngu xuẩn như thế”. Giọng em buồn buồn khi nói về sự đổ vỡ cuộc hôn nhân thứ hai của mình.
Em xin anh cho em thêm thời gian để nói hết những điều còn chất chứa trong lòng. Thế nhưng, ngay cả điều đó bây giờ anh cũng không muốn. Bởi giờ đây, anh đã tìm thấy một bến đỗ bình yên khác. Người phụ nữ ấy đang chờ anh về. Anh chỉ biết nói một lời thật khách sáo: “Xin lỗi em, anh rất bận…”.
Theo Người Lao Động
Bình luận (0)