Ở cái tuổi “gần đất xa trời”, nhiều người chỉ mong được quay quần bên con cháu, an hưởng tuổi già đã lấy làm mãn nguyện. Thế nhưng, có cụ bà tuổi 80 lại chọn niềm vui là “sự an toàn cho người đi đường”, nên cứ hễ thấy ở đâu có ổ gà, ổ voi là bà phải mua xi măng về trám bằng phẳng mới thôi.
![]() “Đồ nghề” của bà Xin có khi là cái hốt rác, lúc lại là chiếc bay cầm tay…
|
20 năm “vá đường”
“Cả xóm ai cũng biết bà Xin, bà già lắm rồi, mắt kém, đi còn phải chống gậy nữa mà cứ thấy trong hẻm chỗ nào có ổ gà là bà mua xi măng về trám liền. Tui ở đây hơn chục năm, rất nhiều lần thấy bà đi làm đường kiểu vậy”, chị Mì (49 tuổi), một người dân sống trong hẻm 623 CMT8 (quận 10, TP.HCM) cho biết.

tin liên quan
Người đàn ông 11 năm không mệt mỏi tìm… chỗ kẹt xe ở Sài GònThấy có người đứng lấp ló bên ngoài, bà hỏi lớn: “Mua than hả con?”, đoạn, bà với lấy cây gậy để chống rồi từ từ bước ra mở cửa.
![]() Dù tuổi đã cao, nhưng bà Xin vẫn vui vẻ khi "hành động nhỏ" của mình đã giúp được mọi người phần nào
|
![]() Bà Xin sống một mình kể từ khi người thân lần lượt qua đời...
|
![]() Cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn ra theo cách một người nói, một người thì cặm cụi viết, vì bà Xin bị lãng tai nên không nghe rõ được
|
![]() Một góc trong nhà được chất đầy những bao đựng than, khiến mảng tường cũng bị ám màu đen nhẻm
|
![]() Ánh mắt đăm chiêu của bà khi nhắc đến những người thân trong gia đình
|
Thấy tôi im lặng, bà cười hiền: “Tôi ở một mình thì hơi buồn, mà đổi lại nó cũng khỏe. Muốn ăn ngủ lúc nào, chơi lúc nào cũng được”.
![]() Căn bệnh khớp lại hoành hành cơ thể bà mỗi khi trái gió trở trời, nhưng vì sợ "mọi người đi đường xấu dễ gây tai nạn" nên bà Xin vẫn miệt mài "vá đường" suốt 20 năm qua
|
![]() Bà còn cẩn thận dùng những miếng ván đánh dấu nơi vừa trám xi măng cho người dân biết mà tránh
|
Thấy vậy, bà Xin quyết định mua xi măng về trộn, rồi tự mình đi trám tất cả những ổ gà trong hẻm. Để xi măng nhanh khô và mọi người biết đường mà tránh khi chạy xe qua, bà Xin còn cẩn thận lấy nhiều tấm ván đặt làm dấu ngay những chỗ hỏng vừa được lấp trên đường.
Khi tôi hỏi bà lấy tiền đâu để mua xi măng, có tốn kém lắm không, bà phẩy tay: “Ôi giời, chả mất bao nhiêu tiền. Xưa tôi lấy tiền bán tạp hóa, giờ thì có tiền bán than đây. Mà cũng nhiều cô cậu thanh niên thấy tôi làm vậy thì đóng góp thêm vài chục, một trăm nghìn để mua xi măng. Có hôm còn ra phụ tôi trám ổ gà nữa”.
Từ dạo ấy đến nay, đã gần 20 năm trôi qua, bà Xin vẫn miệt mài “vá đường” mỗi khi lớp xi măng cũ mòn đi hoặc nứt ra để lộ những ổ gà xấu xí.
![]() Không muốn mọi người dành cho mình quá nhiều lời khen, bà Xin chỉ mong những người đi đường được an toàn, không còn thấy ai bị ngã khi đi qua đoạn đường xấu trước nhà
|
Bình luận (0)