* Nhiều năm trước ông đã có tiền mua đất nhưng vì cho bạn mượn cầm cố để kinh doanh và mất khả năng chi trả nên phải ở khách sạn. Nay tình hình ông như thế nào? Ông có đòi được nợ không?
- NSND Việt Anh: Không! Người ta vẫn còn khó khăn, tiền đâu mà trả cho tôi. Có gặp nhau nhưng tôi không nhắc gì tới. Kệ, chừng nào có thì trả, không quan tâm nữa. Giờ tôi vẫn ở nhà thuê, nhưng không phải khách sạn, mà mấy người bạn chí cốt hùn tiền lại thuê cho tôi căn nhà ở Thủ Đức, vậy là sống yên bình. Tụi nó còn đòi mua nhà cho tôi nữa chứ, nhưng tôi không chịu. Tôi không muốn mắc nợ người ta.
- Ồ, tại sao không, khi ông dư sức trích thu nhập ra trả góp?
- Chi cho mệt vậy. Cứ cắm đầu làm đổ hết vô cái nhà, rồi không biết mai mốt mình chết ai sẽ hưởng? Con cái thì ở nước ngoài, chưa chắc nó về. Thôi, ở nhà thuê khỏe hơn, chả cần quan tâm, chăm chút nhiều. Cứ tà tà sáng đi, tối về ngủ, là xong.
|
* Con gái NSND Việt Anh chắc đã lớn lắm rồi?
- Nó đang học năm thứ hai đại học, và làm thêm bằng nghề viết báo. Mê ngành báo chí. Kệ, muốn gì thì theo đó. Tự do dân chủ, không ai ép buộc được ai, khà khà.
* Quá lâu không thấy ông đóng kịch. Trong khi kịch là nơi giúp ông nổi tiếng, ông bỏ nó sao?
- Sao bỏ được. Mình học kịch, diễn kịch, đã thành nghề rồi. Nhưng lâu không đóng kịch tại vì không có vở nào đúng ý, đóng không “đã”. Khi nào có vai thiệt "đã" thì đóng liền.
* Vậy ông hoạt động gì nhiều nhất?
- Đóng phim và đi dạy cho lớp diễn viên của Hồng Vân. Kín mít lịch luôn. Phim nhiều lắm, nhớ không hết. Nói thiệt, đóng phim thì nhẹ người hơn đóng kịch, bởi kịch thì tập tuồng dữ lắm, còn phim có khi cầm kịch bản học rất nhanh từng phân đoạn. Còn đi dạy thì cũng thú vị, tụi nhỏ làm mình trẻ lại. Hồng Vân trả thù lao cao, số lượng học viên đông, nhiều em ngoại hình rất sáng sân khấu, lớp học đâu ra đó, tôi thấy thật là sung sướng. Đó cũng là kịch, tính ra tôi có xa sân khấu ngày nào đâu.
* Nhiều diễn viên khi đóng phim bị chê là “kịch quá”, ông có tự ái không? Và ông cần nhắc câu gì với diễn viên trẻ?
- Nói vậy là không đúng. Kịch chưa chắc dễ hơn phim à nha. Nhưng suy cho cùng thì kịch hay phim đều giống nhau ở chỗ anh phải diễn cho ra tâm lý, tính cách nhân vật. Anh diễn dở quá, giả quá, người ta không tin, nên thấy anh “diễn”. Trên sân khấu kịch cũng vậy, diễn dở và giả thì cũng bị chê thôi. Diễn phải từ trong tim mà ra, chứ không phải lớt lớt ở hình thể bên ngoài. Mà muốn từ trong tim ra thì có khi phải trải nghiệm cuộc sống, hoặc quan sát cuộc sống thật nhiều, hoặc đọc sách nhiều, bởi văn học cung cấp cho ta những tâm lý nhân vật, những tính cách hay, những nội tâm phức tạp, từ đó mà ta trải nghiệm. Lớp trẻ bây giờ cần rèn luyện các yếu tố đó, chứ thầy cô dạy trên lớp làm sao mà đủ, thầy cô cũng không trải nghiệm giùm các em được, các em phải tự trải nghiệm thôi. Thời của chúng tôi đi học là đọc sách dữ lắm. Sách là người thầy tuyệt vời. Giờ thì có thêm nhiều bộ phim hay, cũng giúp diễn viên nhiều lắm.
* Nói chung là ông bằng lòng với cuộc sống hiện tại?
- Bằng lòng. Có công việc ổn định, thu nhập khá, không vướng bận gia đình. Đòi hỏi gì nữa?
* Vâng, trông ông tuy bận nhiều việc kín mít lịch mà vẫn đầy vẻ thảnh thơi, không âu lo, muộn phiền. Xin chúc ông mãi mãi như thế và sẽ tái ngộ khán giả trong một vở kịch đúng ý ông.
Bình luận (0)