Rượt nhông cát
tin liên quan
Ký ức mùa hè: Những ca khúc mùa chia ly 12 giờ trưa, dưới cái nắng lóa mắt, tôi, một con nhóc mập ú (nhà tôi nghèo lắm, chắc do ham ăn nên tôi mập chứ chẳng sung sướng gì) lủi thủi ngoài đồng. Mà đồng cát quê tôi thì nhắc tới nhiều người đã rùng mình. “Nắng bể đầu”, cát nóng rát bỏng cả chân. Đội cái mũ lưỡi trai cho ra dáng oai vệ, tôi đi rượt… nhông cát.
Nhông cát là kẻ thù đáng yêu của nhà nông chúng tôi. Này nhé, khi đến mùa dưa hấu, nhông cát xuất hiện. Bọn nó đào hang gần vạt dưa, cứ chờ tới ngày cây nhú lá mầm là chạy đến ăn. Ăn không hết, thế mà nhiều con nhông buồn mồm, nó lại chạy loanh quanh cắn nát cả vạt. Báo hại tôi phải canh dưa suốt buổi.
Mà thật lạ, cứ tầm 9 giờ nhông ngoi đầu lên, chạy khắp nơi dưới cái nắng rát. Thế mà mới 4 giờ chiều, cả bọn nhông kéo nhau lấp hang đi ngủ. Nhắc đến nhông nghĩ mà thật buồn cười. Nhờ đuổi nhông, khuôn mặt tôi đen nhẻm, đi đâu ai cũng nhận ra. Là con gái hẳn hoi mà chẳng xinh tý nào.
Pha nhặt củi nhớ đời và niềm vui trong rú cát
Hết nhông lại tới đi nhặt củi. Lần tôi nhớ nhất là lúc hè năm 12 tuổi. Năm ấy trời hạn, củi khô cong, nhiều người đi nhặt nên đi kiếm cũng khó. Mẹ, anh trai và tôi đi từ sớm, thế mà cũng chẳng được nhiều. Khi đến cái khe nọ (khe mùa khô cũng cạn trơ đáy), tôi thấy cây củi to. Mừng quá, lúc trượt khe leo xuống tôi té lăn quay, xoay mấy vòng và ôm ngay cây xương rồng đen thui đã chết từ đời nào. Sau đó là bài ca càm ràm của mẹ, rồi được xức vôi ăn trầu. Khỏi phải diễn tả cảm giác, chỉ nhớ rằng cả buổi chiều, tôi tỉ mỉ khều được cả thảy 72 cây gai. Thật may là chỉ bị phần tay, chân và bụng.
tin liên quan
Ký ức mùa hè: Đỏ rực một góc trời Ngon và sang chảnh nhất là bứa. Tôi phân biệt được cả bứa chua và bứa ngọt. Bứa chua quả đẹp, trông nhọn nhọn bắt mắt. Bứa ngọt xấu xí hơn, trông tròn. Nhiều rú cát có những cây bứa thật đã, lùn tẹt, quả sai chi chít. Nhưng đa phần chúng đều là bứa chua, ăn vào ê hết cả răng. Cây bứa vĩ đại của tôi là bứa ngọt, cao cả 20 mét. Tất nhiên tôi biết trèo cây, nhưng trình độ chỉ đủ để trèo cây ổi nơi góc vườn...
Bẻ bứa ngẵng cả cổ, nhưng khi đã ăn, đảm bảo mồ hôi chảy ròng ròng chẳng thấp tháp chi so với vị chua ngọt đặc biệt lúc ăn bứa. Có ngẵng thêm, mệt thêm mấy tôi cũng chịu.
Bẻ bứa mệt, vậy bẻ gì mới sướng? Đó là dủ dẻ, móc móc. Ôi thôi là đủ kiểu, dủ dẻ chùm to chùm nhỏ vàng ươm thích mắt. Tạt đại vào rú, xoay 360 độ, cứ thấy lấp ló vàng vàng đích thị là nó. Trong khi đó móc móc lại mọc tràn đìa. Cứ có cây là có quả, lúc còn non thì xanh tơ, đến chín lại tím lịm cả quả.
Dủ dẻ ngon hay dở cũng tùy cây, tùy mùa. Cứ cây ngon sẽ ngon hết nấc, cây dở ăn nhạt ơi là nhạt. Ngon nhất là dủ dẻ được nước, quả cứ căng bóng cả lên. Cắn một chùm dủ dẻ, ngậm mà cảm cái ngọt rồi lại phun hột phì phì. Ngẫm lại tôi chẳng khác chi chim chóc, cũng ăn rồi mang hạt giống vương vãi khắp nơi. Sợ nhất là ăn móc móc, miệng mồm ai nấy tím đen thùi lùi. Muốn chối tội trốn ngủ trưa cũng khó. Mẹ bảo há miệng ra là y như rằng hết cãi.
Giờ thì tôi đã lớn rồi, cái tuổi người ta đã có hai con (tôi thì chưa) mà chui đầu vào rú sẽ bị cười cho thối mũi. Đến xem phim hoạt hình còn phải lén lén lút lút thì nói gì đến dủ dẻ, bứa ngọt bứa chua. Nhưng chắc chắn sẽ có một ngày nào đó, lúc trước khi về nhà chồng và ấm êm với gia đình nhỏ, tôi sẽ lại tìm vào rú. Chồng tôi sẽ hiểu cho tôi, vì tuổi thơ của chúng tôi ở miền quê này đều thế, đáng yêu, lấm lem mùi nắng gió nơi trảng cát ven biển. Mong rằng con của chúng tôi cũng được tận hưởng những mùa hè chân chất ấy...
Trong dòng hoài niệm ấy, Thanh Niên Online mở chuyên mục Ký ức mùa hè nhằm tạo một không gian để bạn đọc gần xa có thể trải lòng, chia sẻ kỷ niệm về những mùa hè của riêng mình. Bài viết của bạn đọc có thể gửi về chuyên mục Ký ức mùa hè theo địa chỉ [email protected].
Các bài viết được đăng tải trên mục Giới trẻ/ Ký ức mùa hè của Thanh Niên Online sẽ được chi trả nhuận bút theo quy định của báo.
|
Bình luận (0)