Hà Nội của chúng ta nhất định sẽ chiến thắng đại dịch Covid-19

21/09/2021 12:53 GMT+7

Hà Nội hôm nay đang gồng mình vượt qua đại dịch covid 19. Đây là khoảng thời gian đầy gian nan thử thách với tôi, với chúng ta - những người dân của Việt Nam thân yêu, cũng là thời điểm vàng khẳng định tinh thần dân tộc, lòng yêu nước, ý chí vượt khó của toàn dân đồng lòng vượt qua đại dịch này.

Mỗi ngày mới bắt đầu của tôi là cả chuỗi tâm trạng ngổn ngang suy nghĩ. Với tôi, một cô gái 27 tuổi - cái tuổi đang đầy nhiệt huyết song lại mang nhiều ưu phiền khi sống trong mùa dịch Covid-19.
Vốn dĩ cuộc sống bình yên thì không có gì phải bàn. Nhưng để trải qua những ngày tháng chống dịch khó khăn thì không thể ngăn cản được những suy nghĩ hoài nghi về tương lai của mình. Bởi tôi chỉ là một công nhân lao động bình thường. Nỗi lo cơm áo gạo tiền luôn thường trực.
Chắc chắn không chỉ tôi mà người dân lao động tứ xứ hay cả người dân bản xứ nơi đây, thì họ cũng đều chung suy nghĩ mà thôi. Một Hà Nội vốn tráng lệ, phồn hoa thì giờ đây là một không khí yên lặng bao trùm. Đường xá vắng tanh, ngõ phố, hàng cây hiu quạnh, nhà nhà im ắng, quán xá im lìm. Tất cả đều vì Covid-19.
Cách đây 1 tháng, buổi sáng của tôi vẫn bình thường như bao ngày. Tôi bắt đầu thức dậy lúc đồng hồ điểm 5 giờ 30, chuẩn bị mọi thứ để bắt đầu 1 ngày làm việc và kết thúc tan ca sau 12 tiếng miệt mài trên công ty. Vậy mà giờ đây, cái đồng hồ báo thức của tôi chẳng buồn dùng đến. Tôi chính thức ở nhà chống dịch.

Phần quà tôi được nhận trong thời gian cách ly phòng dịch

H.T.N

Chuyện của tôi sẽ chẳng có gì cho đến khi bà chị gái chồng tôi không may bị nhiễm Covid-19. Nói về chị lại thấy thương. Cũng là cảnh công nhân đi làm, gồng gánh cả gia đình, chị lại đang bầu bí tháng cuối. Chị đi làm, trong công ty lại có ca F0. Vậy là chị được công ty cho nghỉ cách ly.
Đến ngày chị chuyển dạ lên viện sinh thì được làm thủ tục xét nghiệm Covid-19 đầy đủ. Sinh con xong 1 ngày, bệnh viện thông báo chị dương tính Covid-19. Vậy là câu chuyện của tôi cũng bắt đầu. Bởi tôi vào viện đưa cơm cho chị nên được tính là F1 đấy mà.
Từ hôm đấy tôi được đưa đi cách ly tập trung. Anh chồng tôi cũng góp phần nhé vì anh có đưa tôi vào viện thăm chị nên cũng được yêu cầu cách ly tại phòng. Thế là những ngày chống dịch của vợ chồng tôi bắt đầu. Hai vợ chồng mỗi người một nơi. May mắn là đứa con gái của chúng tôi vẫn đang ở quê cùng ông bà nội, giúp chúng tôi bớt đi được một nỗi lo. Dịch bệnh đang phức tạp, có con nhỏ ở trong vùng dịch lúc này thật là không ổn tí nào.
Chúng tôi trải qua 14 ngày cách ly an toàn. Tôi rời khu cách ly tập trung trở về khỏe mạnh. Chồng tôi cũng vậy. Chúng tôi vui mừng, hạnh phúc vì mình vẫn còn khỏe mạnh trở về bên nhau. Tôi lại tiếp tục hành trình 14 ngày an toàn tại gia. Mỗi ngày thức dậy, mở cửa sổ là tiếng loa phát thanh của xã cứ nhằm phía tôi mà hướng vào “bản tin chống dịch của xã”.

Đường Nguyễn Trãi chiều đi vào trung tâm thành phố đông hơn vào buổi sáng khi bỏ chốt phân vùng

TRẦN CƯỜNG

Tôi ngậm ngùi theo dõi tình hình của thôn, bởi thôn tôi bây giờ là vùng đỏ bị phong tỏa. Nghe mà xót xa, mỗi ngày lại thêm một vài ca F0. Cuộc sống giờ đây nghẹt thở đến khó tả. Xã cho phong tỏa thôn, ngừng họp chợ, bán hàng, mọi người chỉ ở nhà, ở nhà, và ở nhà. Với tôi những ngày tháng này thật sự là thử thách.
Tôi đã quen với phố xá tấp nập, hàng quán đông vui, xóm trọ hòa đồng thân thiện. Tôi quen với những chuyến xe về nhà cuối tuần, quen với nụ cười hồn nhiên của con trẻ. Nhưng giờ đến phòng bên cạnh cả ngày cũng chẳng thấy mặt nhau, bởi trong chúng tôi ai cũng đang thầm hiểu phải thật sự nghiêm túc cho cuộc chiến chống dịch này.
Có chăng chúng tôi chỉ nhìn thấy nhau trên Facebook, hay lập nhóm chat qua Zalo với nhau. Công việc hàng ngày bây giờ chỉ ở nhà, ở nhà, và ở nhà. Nghe vậy là biết nhàm chán rồi, nhưng chúng tôi biết phải làm sao. Mỗi ngày qua đi trong cộng đồng lại tăng thêm ca F0, đồng nghĩa với việc chúng tôi phải thật sự nghiêm túc ở nhà, ở nhà, và chỉ ở nhà.
Chúng tôi đành gác lại những cuộc hẹn bạn bè, những chuyến đi chơi, những lần về thăm con nhân dịp ngày nghỉ, đành hứa với bản thân hết dịch sẽ bù sau. Thật sự nhớ con, nhớ nhà lắm.

Người dân xếp hàng chờ làm thủ tục tiêm vắc xin Covid-19 tại Cung Văn hoá lao động Hữu nghị Việt - Xô

KIẾN TRẦN

Khi phố lên đèn thì cũng là lúc tôi lại có lịch hẹn quan trọng với cô công chúa nhỏ bằng video call. Nhớ lắm, thương lắm mà cũng xa lắm. Cũng đã hơn 4 tháng nay tôi chưa được về nhà. Cũng tại dịch căng quá mà. Tôi chỉ biết cố gắng ở lại Hà Nội làm việc để trang trải cuộc sống, lo cho tương lai các con sau này.
Chuỗi ngày chống dịch của tôi, của chúng ta còn chưa có hồi kết. Ngoài kia bao chiến sĩ tuyến đầu chống dịch họ phải gồng mình nơi chiến tuyến. Nào bác sĩ, y tá, nào chiến sĩ công an và các tình nguyện viên. Họ phải vừa bảo vệ sức khỏe, tính mạng cho bệnh nhân, họ vừa phải cung cấp thực phẩm đầy đủ cho người dân trong vùng dịch. Quả là khó khăn mà.
Giờ đây, tôi - một công dân bình thường vẫn hạnh phúc lắm vì mình đang khỏe mạnh, vẫn được ở nhà nhận hàng cứu trợ của các chiến sĩ tình nguyện tuyến đầu. Nhớ lại những ngày trong khu cách ly tập trung, các chiến sĩ họ phải túc trực ngày đêm vì mọi người, chăm lo đồ ăn thức uống cho hàng ngàn người trong diện cách ly. Họ còn làm nhiệm vụ y tế trong những tình huống khẩn cấp. Nếu bạn mà chưa gặp họ, thì hẳn bạn đang may mắn lắm vì bạn vẫn khỏe mạnh và an toàn.

Đường phố Hà Nội nhộn nhịp sau khi bỏ chốt phân vùng, nới lỏng giãn cách

TRẦN CƯỜNG

Sống trong vùng dịch hẳn sẽ có rất nhiều bất tiện, nhưng mọi người hãy vì công cuộc chung mà bỏ qua những cái tôi cá nhân, đồng lòng chung ý chí cho cuộc chiến khó khăn này. Dẫu trước mắt có nhiều phiền toái bởi không được tự do đi lại, không còn được tự do dạo phố, không được ngắm hồ Gươm khi sang thu, không được hòa mình vào công viên hưởng gió nhưng chúng ta sẽ có những ngày mai tươi sáng hơn, dịch bệnh được đẩy lùi.
Ngày đấy chúng ta lại được bên nhau, thành phố lên đèn tấp nập hơn. Chúng ta lại cùng nhau được ngắm nhìn một thủ đô tươi đẹp phồn hoa. Chúng ta lại có những ngày tháng bình yên với cuộc sống thường ngày.
Hãy gác lại những lý do cá nhân để hòa mình vào tinh thần dân tộc “chống dịch như chống giặc, toàn dân quyết tâm đẩy lùi Covid-19”, để ngày mai - một ngày không xa, chúng ta lại cùng nhau hân hoan chào đón một Hà Nội mùa thu thật đẹp, như Hà Nội mùa thu năm ấy. Thủ đô rực rỡ cờ hoa, nhuộm màu cờ đỏ sao vàng, thắm tình quân dân trong mùa thu cách mạng.
Hà Nội của chúng ta nhất định sẽ bình yên, nhất định sẽ chiến thắng đại dịch Covid-19. 
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.