Cơ duyên bất ngờ
Chị Trần Đoàn Bình An Thanh Nhàn (26 tuổi, quê ở TP.HCM) cùng chồng là anh Manbir Singh (34 tuổi, quốc tịch Ấn Độ) hiện đang cùng làm nghề điều dưỡng tại Úc.
Năm 15 tuổi, chị Nhàn sang Úc sinh sống và học tập. Chị tình cờ quen anh trong một lần cả hai cùng đi thực tập tại một viện dưỡng lão. Thời điểm đó, chị là sinh viên năm nhất còn anh học năm hai.
"Năm 2016, trong buổi gặp mặt có giáo viên hướng dẫn, mình và anh nhìn thấy nhau nhưng không nói chuyện. Ngày cuối cùng của buổi thực tập ở viện có liên hoan, ăn trưa nhỏ. Hôm đó, cả hai tới sớm và trong phòng chỉ có hai người là sinh viên thực tập nên anh mới bắt chuyện trước", chị Nhàn kể lại.
Chị Nhàn tự nhận bản thân là người hòa đồng nên khi anh bắt chuyện, chị vui vẻ đón nhận, xem như cơ hội để kết bạn mới. Chị ấn tượng trong lần đầu nói chuyện với câu hỏi của anh: "Phong tục nước bạn có cho phép lấy chồng nước ngoài không?". Sau này, khi đã chính thức yêu nhau, chị Nhàn có hỏi anh vì sao hỏi câu đó. Anh cười và trả lời đó chỉ là câu hỏi… vu vơ.
Sau đợt thực tập, hai người gặp nhau ở trường, thư viện và nhắn tin quay lại với nhau. Cả hai tìm hiểu trong 4 tháng và quyết định chính thức hẹn hò. Năm 2018, anh chị về Việt Nam chơi. Sau chuyến đi đó, anh ngỏ lời với chị. Tuy nhiên, với họ để nên duyên vợ chồng không phải là điều dễ dàng. Họ đã cùng nhau vượt muôn ngàn sóng gió để có mái ấm gia đình như hiện tại.
Vượt sóng gió đến với nhau
Họ sinh con trai đầu lòng vào năm 2020. Gia đình vỡ òa hạnh phúc khi chị Nhàn sinh bé gái cách đây ít tuần. Với chị, anh là người rất nghiêm túc, khá nhạy cảm và rất hiền. Chị còn "đổ" anh vì phong cách làm việc chăm chỉ, cầu tiến.
Chị Nhàn cho biết, lúc yêu nhau cặp đôi cũng thường xuyên xảy ra cãi vã. Những áp lực về việc đi làm kiếm tiền khi mới ra trường khiến cả hai từng có thời gian căng thẳng, mâu thuẫn. Tuy nhiên, họ biết cách bình tâm và nhờ học chung ngành nên có sự thông cảm, thấu hiểu nhau.
Khi cả hai quyết định đi đến hôn nhân thì gia đình hai bên đều không đồng ý. Gia đình nhà trai muốn anh có một cuộc hôn nhân sắp đặt đúng với tập quán của gia đình. Trước đây, ba anh là giám đốc một ngân hàng ở Ấn Độ, mẹ kế là giáo viên, nên cũng muốn con trai phải cưới được người cùng tầng lớp. Gia đình anh theo đạo Sikh. Trong khi đó, gia đình chị Nhàn theo Công giáo, cũng muốn con gái lấy một người theo đạo. Cả anh và chị đều có những khoảng thời gian căng thẳng với gia đình, băn khoăn giữa việc chọn nghe lời ba mẹ hay đi theo tiếng gọi tình yêu.
"Khoảng thời gian đó, anh không nói chuyện với ba trong 3 tháng dù thời điểm đó ba anh vẫn đang ở Úc. Còn mình và ba ruột cũng thường xuyên cãi nhau về việc anh có theo đạo hay không", nàng dâu Việt chia sẻ.
Không được gia đình chấp thuận khiến hai người trở nên hoang mang. Họ đã từng quyết định đường ai nấy đi nhưng nhận ra còn thương nhau nên tiếp tục cố gắng thuyết phục ba mẹ.
Nút thắt với gia đình nhà gái như được tháo gỡ khi một người bạn của ba chị Nhàn biết chuyện và nói "Anh chấp nhận cho con gái lấy chồng Ấn Độ hay mất con". Sau câu nói đó, ba chị Nhàn đồng ý. Gia đình anh cũng không thể im lặng, chỉ nhắc anh chịu trách nhiệm với quyết định của mình.
Đám cưới lần lượt được tổ chức ở Úc, Ấn Độ và Việt Nam. Sống chung, chị nhận ra những khác biệt về cách sinh hoạt, nếp sống. Gia đình chồng nói chuyện bằng tiếng Hindi khiến chị thấy lạc lõng. Việc dọn dẹp nhà cửa cũng có sự khác nhau, chị không thích đi giày dép bên ngoài vào nhà nhưng gia đình chồng thấy điều đó là bình thường. Họ quyết định dọn ra ở riêng, cố gắng vun vén cho gia đình nhỏ.
"Chồng rất thương con, chăm sóc vợ tận tình. Anh phụ mình làm việc nhà, không ngại thức đêm. May mắn, đồ ăn Ấn Độ mình ăn được và ngược lại anh cũng thích đồ ăn Việt Nam nên cả hai có thể ăn chung. Mình hạnh phúc với cuộc sống hiện tại", chị bộc bạch.
Anh Manbir tâm sự, vợ là người hoạt bát, hay cười và biết quan tâm đến người khác. Sau 2 năm hẹn hò thấy hợp nhau, có chung suy nghĩ về việc xây dựng gia đình và con cái nên anh và chị quyết định kết hôn.
"Tôi thích đi làm về thấy có vợ con ở nhà. Vợ tôi cũng hay làm các món bánh, đồ ăn vặt để tôi đi làm về có đồ ăn. Ba mẹ hai bên từng khuyên ngăn vì phong tục khác nhau nên khó dung hòa nhưng tôi xác định chỉ cưới cô ấy và nói với gia đình sẽ chịu mọi trách nhiệm. Giờ việc nhà, vợ chồng chia sẻ với nhau. Vợ tôi lo việc bếp núc, dọn dẹp còn tôi lo sửa chữa đồ trong nhà và chăm lo vườn tược. Tôi coi YouTube nấu các món vợ muốn ăn khi ở bệnh viện sinh em bé", chàng rể Ấn Độ bày tỏ.
Bình luận (0)