Bố mất khi anh chưa lấy vợ nên khi các chị theo chồng, còn mình anh sống chung với mẹ. Quen cảnh một mẹ một con được con trai quan tâm, chăm sóc nên khi anh cưới vợ về, mẹ anh tự dưng thấy tình cảm bị san sẻ, thậm chí bị “bỏ rơi” nên sinh ra tủi thân.
Từ hồi mới yêu đã thế…
Ngay từ hồi đang yêu nhau, mỗi lần anh đưa người yêu về nhà, mẹ đã “tỏ thái độ”. Lần đầu anh đưa chị về ra mắt, bà hỏi bạn gái của con trai: “Nhà cháu ở cách nhà bác bao xa?”. Nghĩ là sự quan tâm và xã giao bình thường, chị vô tư: “Nhà cháu đến đây cũng phải đến 15 km bác ạ”. Tưởng thế là thôi, ai dè, lần thứ hai đến, vừa hỏi thăm được mấy câu, “mẹ chồng tương lai” lại “quan tâm”: “Nhà cháu ở xa quá nhỉ? Từ nhà cháu đến đây đi mất bao nhiêu lâu?”. Chị hơi ngạc nhiên nhưng thật thà: “Anh ấy chở cháu bằng xe máy đi khoảng hơn nửa tiếng bác ạ!”. Lần thứ ba, trước khi chị xin phép ra về, “mẹ chồng” “thắc mắc”: “Lúc nãy anh chở con đến đây, bây giờ anh lại chở con về à?”. Chị ngơ ngác, ngập ngừng: “Vâng…”, trong bụng không khỏi băn khoăn: “Không lẽ mình tự gọi xe về?”. Đến lần thứ tư, đúng lúc anh giục chị đến nhà một người bạn thì mẹ anh “đề xuất” với con trai: “Con chở mẹ đến nhà dì, mẹ rủ dì đến chơi nhà người bạn hàng xóm cũ”! Anh khó xử, đành thoái thác mẹ với lý do đã hẹn mấy người bạn, lúc khác rỗi rãi anh sẽ chở bà đi chơi hoặc anh gọi taxi chở mẹ đi ngay hôm nay cũng được. Mẹ anh không nói gì, nhưng khi anh cầm chìa khóa xe, bà vớt vát: “Con ơi, con phơi hộ mẹ chậu quần áo này đã, dây phơi cao quá, mà hôm nay mẹ bị đau lưng không với được”!
|
Anh chị về một nhà, nhiều khi bà vẫn làm mình làm mẩy. Hôm nào anh muốn vào bếp giúp vợ thì phải dấm dúi như “buôn bạc giả”, “rình” bà đi vắng hoặc bà về phòng riêng mới dám làm để “khuất mắt trông coi”. Có lần anh lỡ tay làm vỡ một cái bát, hôm sau bà phát hiện ra, cằn nhằn con dâu “vụng về”, “thủ phạm” liền đứng ra “thú tội”. Nào ngờ bà nổi xung lên, mát mẻ: “À, anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy! Quýt làm nhưng cam lại phải chịu! Khéo thật”! Thế rồi bà đùng đùng lên gác, lát sau dậm dép bành bạch đi xuống, giơ cao tờ tiền mệnh giá 500.000 đồng hôm trước con dâu biếu bà, đập bẹt xuống bàn: “Tôi trả lại anh chị, từ rày trở đi, tôi không dám nhận gì của anh chị đâu! Tôi cũng không dám đụng đến vợ ngọc vợ ngà của anh nữa đâu!”. Chị cũng dồn ứ cục tức lên cổ, về phòng riêng tuyên bố: “Từ rày trở đi, em cũng không dám biếu bà đồ gì nữa đâu! Em cũng chẳng dám động chạm đến mẹ vàng, mẹ bạc của anh nữa!”. Anh bỏ xuống phòng khách, xem ti vi đến tận đêm.
Lấy nhau rồi, mẹ hờn kiểu khác
Mẹ bị đục thủy tinh thể, nằng nặc đòi phải thay thủy tinh thể loại đắt tiền nhất và phải tiểu phẫu ở Viện Mắt Trung ương chứ không ở bệnh viện nào khác, dù bảo hiểm của bà ở một bệnh viện gần nhà. Nhưng trước “ý chí sắt đá” của mẹ, anh đành phải chiều bà. Hai vợ chồng thay nhau nghỉ việc cơ quan mấy ngày, đợi đợi, chờ chờ, hết xếp sổ y bạ, làm thủ tục đến “hộ tống” bà vào phòng mổ.
Ra khỏi phòng mổ, bà rên rẩm: “Đau lắm các con ơi! Mẹ chẳng nhìn thấy gì cả! Hai con đỡ hai bên mẹ mới nhìn thấy đường đi”. Vợ anh ghé sát tai chồng: “Mẹ còn một mắt bên kia vẫn nhìn được cơ mà. Những bệnh nhân khác còn tự đi được một mình có sao đâu? Có ai kêu ca đau đớn gì đâu?”. Anh im lặng, không nói gì!
Về nhà đến cả chục ngày, bà vẫn đóng vai “bệnh nhân người Anh”, cả ngày nằm trên giường “dưỡng bệnh”. Ở trong nhà bà vẫn đeo kính râm từ sáng đến tối, đến bữa cả nhà gọi lên mời xuống bà mới lết quết lê dép vào bàn ăn, không ngớt kêu đau, kêu xót. Một tuần sau mổ, anh đưa bà đến viện kiểm tra lại, bác sĩ nói rất ổn, có thể yên tâm sinh hoạt bình thường, anh yên trí nhận lời đến ăn mừng đầy tháng con trai một người bạn. Ở nhà còn nồi thịt kho từ buổi trưa và vại dưa muối sẵn dành cho bà dùng bữa tối, hai vợ chồng thảnh thơi đón nhau ở cơ quan đến thẳng nhà bạn. Đang phấn khởi chúc tụng, điện thoại của anh réo rắt. Bà gọi về nấu cơm cho bà ăn tối, bà không ăn đồ khô, đồ nguội từ buổi trưa được! Hai vợ chồng nán lại một lúc rồi đành cáo về sớm. Vừa về đến nhà, bà té tát: “Nhà có người bệnh, anh chị đi đâu thì đi một người thôi, còn một người phải ở nhà mà lo cơm nước chứ”. Vợ anh dỗi, về phòng riêng, anh phải năn nỉ gãy lưỡi chị mới đi đặt nồi cơm, chứ nếu anh vào bếp thay vợ thì nhà cửa lại ồn ã lên mất.
Nhân tiện chuyện này, chị nhắc lại chuyện năm ngoái, mẹ đẻ chị nằm viện mấy ngày. Trong kho có cái quạt nhỏ để bụi trắng lên, trước đây mẹ chồng dùng nhưng từ khi anh lắp cho bà cái điều hòa, bà cất quạt đi. Chị nói với anh định mang đến bệnh viện cho mẹ đẻ mượn mấy hôm vì quạt này nhỏ, để trên giường bệnh vừa vặn, không bị vướng. Mẹ chồng nghe thấy vậy, tối đến lôi cái quạt từ trong kho ra, lau trong lau ngoài, nói bâng quơ: “Cái quạt này trông thế còn tốt chán! Dùng cố cho đỡ lãng phí, điều hòa bật nhiều tốn điện lắm!”.
Hôm nọ chị chốt một câu: “Mợ anh kể với em rằng, mẹ bảo anh nghe lời vợ như nghe sấm truyền. Giá như vợ nó có nói cá sấu biết bay thì nó cũng gật đầu mà công nhận, đúng là cá sấu biết bay thật!”.
Anh chỉ biết thở hắt ra ngao ngán!
Bùi Thúy Hạnh
>> Khoảng cách mẹ chồng nàng dâu
>> Câu lạc bộ mẹ chồng nàng dâu
>> Mẹ chồng, nàng dâu thời hiện đại
>> Mẹ chồng, nàng dâu
>> Mẹ chồng - nàng dâu
>> Để mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu tốt hơn
Bình luận (0)