Với “nhịp điệu” như thế, có vẻ như các sĩ tử nghĩ rằng dù kết quả có ra sao thì với bài kiểm tra trắc nghiệm vừa qua, mình đã có 75 phút trong tâm thế “con nhà luật” rồi, đi và sống phải ngay hàng thẳng lối.
Trưa ấy trời đổ mưa. Mưa qua trường luật mà chẳng có… lệ gì cả. Đỏng đảnh lắm. Thích là mưa. Cơn mưa cuống cuồng vội vã không làm người Sài Gòn ngạc nhiên nhưng rất bất ngờ, lạ lẫm với các cô cậu tỉnh lẻ “lên kinh ứng thí”. Khá nhiều xe máy tấp nhanh vào lề. Cốp xe được mở ra. “Phản biện” với cơn mưa nặng hạt là những chiếc áo ni lông mong manh, nhẹ nhàng với các gam màu tím vàng xanh đỏ. Những vệt màu tươi như nắng ấy bon bon lướt qua màn mưa xám ngắt.
Dưới mái phố lố nhố những người trú mưa. Một giọng hát thiếu nữ khẽ khàng, trong trẻo, khá phù hợp với bối cảnh: “Giọt mưa, mưa ngâu mưa ngâu, tròn xoe chiếc ô trên đầu”… Câu hát gợi nhớ huyền thoại tháng bảy về một chuyện tình thuở hồng hoang và nỗi nghìn trùng xa cách. Còn cơn mưa trưa nay ngang qua trường luật cũng khơi lên trong hàng trăm “ứng viên” những miên man lo nghĩ: Đề kiểm tra… bao la quá, tô tròn câu trả lời mà trong lòng sợ “méo” đến… héo hon.
Bác xe ôm, từng thi rớt luật trước 1975, dí dỏm rằng một trăm câu trắc nghiệm cầm bằng… một trăm hạt mưa. Hạt đậu trên hoa, hạt rơi xuống đất. Hạt lấp lánh hạnh phúc. Hạt chan chứa buồn thương. Vậy nên từ bấy đến giờ, những người già như bác mỗi lần nghe câu hát “Người từ trăm năm về qua trường luật” lòng không khỏi xốn xang. Thất bại đầu đời của bác xe ôm có thể lặp lại với sĩ tử hôm nay nhưng không hề dập tắt niềm hy vọng, khát khao bước vào cổng trường mà họ hằng mơ ước.
Người mẹ trẻ âu yếm nói với con, mai mốt đi học, con nhớ để áo mưa “thường trực” trong cốp nhé! Con gái cười trong vắt: “Mẹ nói câu này hơi sớm. Nhưng con rất thích. Mẹ nói nữa đi, một điều gì đó tương tự để con thấy ấm lòng”.
Mấy cô cậu “đương kim” sinh viên luật đi “tiếp sức mùa thi” cũng góp những câu chuyện rất có duyên. Rằng con gái học luật là để… chống ế. Bởi trái tim cũng có… luật của trái tim. Bởi tình yêu cũng rất cần “biện luận”, “bào chữa” để chứng tỏ mình đang yêu và đáng yêu. Rằng phải biết làm cho “bị cáo” cúi đầu nhận tội, tự nguyện bước vào… trại giam của trái tim mình. Rằng con trai học luật phải đam mê như đam mê nghệ thuật. Phải cháy hết mình vì luật để có thể làm… thẩm phán sáng suốt của đời em. Rớt nguyện vọng một, trơ trọi nguyện vọng hai vẫn không… bye ngành đã chọn. Nén nỗi buồn để khắc vào gốc cây trên sân trường luật: Hẹn cây mùa hoa năm tới mình lại gặp nhau.
Sài Gòn và cơn mưa trưa tháng bảy bay ngang trường luật không là một kỷ niệm “sướt mướt” mà sẽ là ký ức dịu dàng về một mùa thi đang qua.
Bình luận (0)