Sau một hồi lâu, người nhà nhìn qua camera, thấy bà rồi ra mở cổng.
Bà là bạn của mẹ ở quê vào Sài Gòn để trị bệnh. Bà đi một mình vì bà chẳng có đứa con nào. Sống hơn sáu mươi năm trên đời nhưng bà tâm sự, đây là lần đầu tiên vào thành phố. Bà lo lắng và sợ đủ thứ, nhất là “mình là người nhà quê, hổng quen tính quen nết người trong này, nên sợ làm phật lòng người khác”.
tin liên quan
Bảo vệ già ở Sài Gòn bị dàn cảnh trộm xe SH: Không nhận thêm tiền, giúp lại người khácMột tuần bà ở lại là cả một tuần con hẻm luôn được quét sạch và rác nhà nào cũng được túm gọn trước nhà vào mỗi sáng sớm, dù bà chẳng ưng bụng vì “ai lại để rác trước cửa nhà bao giờ”. Bà và nhiều nhà trong xóm quen nhau, họ í ới gọi bà mỗi khi chiều về. Họ rón rén tới trước nhà bà ở tạm để gửi người nhà nhờ chuyển cho bà những “đặc sản Sài Gòn made in hẻm” như bánh canh hay gỏi cuốn khi bán ế. Bà chẳng ăn được nhưng miệng luôn tươi cười: “Ngày mới đến, tao thấy lạ vì nhà nào cũng chẳng chơi với nhà nào…”.
Ngày về lại quê, bà đi chào tất cả những nhà trong hẻm. Ai cũng cười, cũng chúc bà sớm hết bệnh và sớm vào Sài Gòn chơi. Ai đó còn xung phong chở bà ra bến xe để khỏi đi xe ôm tốn tiền.
Bà đi rồi, con hẻm nhỏ lại vắng lặng. Cánh cổng nào cũng im ỉm cùng cái sân trước nhà đầy rác và phân chó.
Bình luận (0)