Đó là một điểm trường lẻ được tận dụng từ trụ sở hợp tác xã cũ. Bên cạnh trường là khoảng vườn đầy cây tạp của ông lão bị tật ở chân. Chen chúc phía dưới là loài rau bọng giếng và cây bông giờ đua nhau xâm lấn. Còn lại là những cây ổi sẻ ruột đỏ và cây gòn cao lớn. Chỉ cần đến giờ ra chơi, chúng tôi háo hức chạy về phía khu vườn với những hân hoan khó tả. Sau cơn mưa đêm, khu vườn đầy hơi sương ẩm lạnh, tôi nhặt những quả ổi vỏ chín vàng ươm ngọt lịm mà lũ dơi vội vã làm rơi lại đêm qua. Những cây ổi trong vườn quanh năm cho quả nhỏ chỉ bằng ngón chân cái song căng bóng và thơm cả một khoảng trời. Có lẽ chúng đã quá cỗi già và phải chắt chiu cật lực mới cho ra được mùa quả con con như thế.
Ông lão thường ngồi nhóm bếp từ những thanh củi mục ẩm trong vườn nên lúc nào cũng um um khói. Có hôm ông lão dậy từ tinh mơ sáng, nhặt hết những quả ổi vàng bỏ trong chiếc rá đan bằng cật tre để trên thềm bếp sẵn cho chúng tôi. Trừ mùa hè nghỉ học thì những ngày còn lại, tôi luôn thấy ông lão chỉ nấu một món canh bằng rau bông giờ hoặc bằng những cái nấm cối trắng to mọc trong vườn. Cho đến tận về sau, tôi mới biết ông lão từng thừa hưởng nhiều ruộng vườn và gia súc. Nhưng di chứng của chiến tranh đã lấy đi của ông không chỉ thể lực và cả một ít trí não, mà cuộc đời thì đầy những tính toan, thế nên bây giờ ông lão chỉ còn khoảng vườn đầy cây tạp này.
Năm cuối cùng của bậc tiểu học trong ngôi trường mái ngói rêu phong ấy, tôi đã không còn hứng thú với việc tan giờ chạy loanh quanh trong khu vườn hái quả nữa mà cẩn thận rút từng búp bông giờ vừa đâm lên sau tiết trời thu vừa chuyển, để dành nơi gian bếp cho ông lão. Ông lão lúc này bỗng trở nên lẩn thẩn, dù nắng hay mưa vẫn cầm một mảnh áo tơi cũ, phe phẩy rong ruổi khắp làng vừa đi vừa ra hiệu như đang chăn dắt đàn gia súc đã từng kế thừa trong ký ức già nua của mình. Có bận mấy hôm liền ông đi lang thang chẳng nhớ đường về khu vườn. Có khi ghé về lại đứng ngẩn ngơ trước cửa lớp, nhìn đám học trò chạy nhảy quanh cái sân đất nhỏ nối liền với mảnh vườn rồi lại đi. Tan học, tôi ngồi chán chê một mình bên hiên nhà đắp bằng đất trộn bùn rơm xiêu vẹo, nhìn rổ bông giờ héo rũ bỏ qua mấy ngày cùng gian bếp lạnh tăm rồi cắp cặp ra về vừa đi vừa khóc.
Rồi cũng đến lúc tôi rời ngôi trường mái ngói đầy rêu xanh ấy đến phân trường mới ngay trung tâm xã khi vừa chuyển cấp. Năm tháng đổi dời rồi bao nỗi áo cơm càng đẩy đưa tôi đi xa làng tít tắp. Quê hương thay đổi từng ngày. Ngôi trường rêu phong phía bên kia cánh đồng trũng từ lâu đã không còn nữa. Con đường chạy ngang qua cánh đồng cũng được nâng lên nối tiếp cây cầu bắc qua sông vững chãi.
Chiều nay về ngang qua chốn cũ, nhớ trường xưa cùng đám bạn chỉ chờ giờ ra chơi quẩn quanh trong khu vườn tìm quả ngọt. Chợt lòng ngổn ngang ký ức về mái trường xưa rêu phong loang lổ, nhớ khung cửa lớp trông ngang là chái bếp um um khói của ông lão năm nào…
Bình luận (0)