Là một cây bút tự do, mức thu nhập hằng tháng của anh rất cao nhờ chăm chỉ và cả nhờ biết... tính toán. Một sự loay hoay nhiều trù liệu. Có lần nghe anh “chỉ”, không kìm được tôi đã phải phản đối. Mà phải thôi, tôi khác anh. Tôi thì bị con chữ điều khiển và lỡ mê ghiền nên sao rời xa được. Thôi thì đành gắn bó và coi đó như cái nghiệp đời mình. Nhoài nhọc và trăn trở mải miết với sự chọn lựa này cho tới khi nào không thể.
Gần chục năm trước, anh bị một cơn tai biến, nằm bệnh viện cả tháng và điều trị suốt một năm sau đó mới dần hồi phục. Đi lại được nhưng anh không viết được nữa và điều đó khiến anh rất đau. Có lần anh em gặp nhau, anh nói hay đọc báo và mừng khi thấy bài viết của tôi. Rồi kết lại đầy ngậm ngùi: “Anh giờ cầu được một chút vậy”. Nghe ra quá nhiều cồn cào nhớ trong giọng anh, chùng đục. Nhớ chữ. Sao không? Cũng may, là khi không thể viết ra chữ như trước đây, anh vẫn giữ được vẹn nguyên tình yêu dành cho chữ qua việc đọc. Anh cho biết vẫn nhúc nhắc đến thư viện, vì “ở đấy vẫn đầy rẫy chữ dành cho mình”.
tin liên quan
Bãi rác và nhà hoaAnh mân mê số sách tôi đưa, trầm ngâm rất lâu khi tâm sự: Già bệnh đã có các con nó lo. Cũng ổn. Cũng có ăn có mặc có thuốc men đủ đầy nhưng khi không kiếm ra chữ để đọc thấy cuộc sống buồn chán lắm. Thiếu chữ thấy người bải hoải và tâm trí lâng châng sao đâu. Cứ thắc thỏm nhớ. Mà cái nhu cầu đó, đâu phải ai cũng hiểu cho mình nên đôi khi cũng sinh phiền nhiễu…
Tiễn anh về, tôi kịp nhận ra là với anh bây giờ, chắc chỉ còn lại duy nhất một nỗi niềm này. Và tôi mừng vì điều đó.
Bình luận (0)