Mùi vị của nước chấm vừa béo, thơm, ngọt mà lại cay cay, khi ăn với bánh tráng đập giòn rụm rất khó quên.
|
Bánh đập, hình như cũng rất lâu rồi tôi chưa ăn món ấy. Có lẽ vì nó quá dân dã mà tôi đã bỏ quên mỗi khi tìm kiếm món gì đó có vị Quảng để thưởng thức. Có gì đâu mà khó, chỉ là mì lá tráng mỏng kẹp với bánh tráng nướng, thêm chén nước chấm là có ngay món bánh đập để ăn. Ngày xưa mẹ tôi cũng bán bánh đập đấy thôi. Cái quán nhỏ của mẹ tôi nào xôi, nào mì Quảng, bánh mì và cả bánh đập nữa. Tôi vẫn thường phụ mẹ khi khách đông, nhất là vào buổi sáng sớm và chiều. Và món bánh đập của mẹ lúc nào cũng đắt hàng nhất.
Tôi nhớ, mẹ thường hay phi một tô dầu phộng với củ nén thơm lừng để sẵn đó. Bánh tráng thì mẹ đặt loại tráng gạo ngon, có lẫn tiêu, mè, không mỏng nhưng cũng không dày lắm. Những lá mì được mẹ tráng cũng không quá mỏng. Vừa tráng nóng hổi vừa bán, cứ mỗi lần có khách mua bánh đập là mẹ bảo tôi lấy 1 cái bánh tráng, rồi mẹ thoăn thoắt tráng mì lá vừa chín tới, vớt ra để nguội 1 tí. Rồi mẹ cho lên trên cái bánh tráng, thoa ít dầu phộng phi nén vào, gấp đôi cái bánh lại thành ra bánh đập.
|
Nước chấm bánh tráng đập mẹ tôi làm rất ngon. Ngày ấy không phải là ăn bánh đập chấm mắm nêm như một số nơi bây giờ vẫn bán. Mẹ thường mua ít thịt ba rọi về bằm thật nhuyễn rồi rim cho nhừ cùngi một ít dầu phộng, thêm tí nghệ vàng ươm, chút đường và ít tương ớt. Mỗi khi có khách mẹ mới múc ra một cái chén nhỏ và cho thêm ít đậu phộng rang giã nhuyễn vào. Mùi vị của nước chấm vừa béo, thơm, ngọt mà lại cay cay, khi ăn với bánh tráng đập giòn rụm rất khó quên.
Sau này tuy không còn bán nữa thì thỉnh thoảng mẹ vẫn làm cho chị em tôi ăn món bánh tráng đập thân thuộc. Ra chợ mua thì rất nhiều, nhưng với tôi chỉ có mẹ làm món này là ngon nhất thôi. Chiều mưa Sài Gòn, ngồi ăn món bánh đập với chúng bạn mà thấy nhớ mẹ quá đỗi. Nhớ cái dáng đậm người, đôi tay gầy guộc tráng từng lá mì, bán bánh nuôi chị em tôi ăn học suốt một hành trình dài...
Thanh Khang
Ảnh: Dũng Cao
Bình luận (0)