Khách: sang trọng, lịch lãm. Caddy: tất bật với túi gậy, khăn lau, nước uống. Khách: quát mắng, nạt nộ, la hét. Caddy: nhẫn nhục, chịu đựng. Khách ung dung nhàn tản đi bộ trên sân. Caddy vừa kéo gậy vừa chạy theo sau, thở hồng hộc.
>> Kỳ 1: Đường vào sân golf
>> Kỳ 2: Trăm dâu đổ đầu tằm
“Chủ - tớ”
Những caddy ở chung phòng trọ với tôi hay đùa nhau: “Làm nghề này có khác gì làm đầy tớ cho khách”. Đầy tớ ở đây hiểu theo nghĩa khách sai việc gì phải làm việc đó. Caddy luôn xác định trong suy nghĩ của mình: làm caddy là phải biết khôn khéo và chiều khách. Tiền lương 1-2 triệu đồng caddy nhận được mỗi tháng không đáng là bao, nguồn thu nhập chính của caddy là tiền bo của khách nên ai cũng mong lấy lòng các “thượng đế” để kiếm thêm tiền.
Để chơi golf, khách phải chuẩn bị những bộ gậy golf trị giá hàng ngàn đôla. Chúng tôi được dạy không bao giờ được làm xước, sứt mẻ hoặc lấy gậy của khách ra đánh thử, nếu không sẽ bị đuổi việc vĩnh viễn.
Một buổi tối muộn, cô caddy tên Thu hối hả chạy vào khu caddy. Gặp ai cô cũng hỏi: “Nhóm chị có lượm được một cái đồ trùm gậy putter (gậy để lùa banh) màu đỏ không? Em làm rớt ở lỗ 3 sân Palm đó”. Chỉ nhận được một cái lắc đầu, Thu ngồi thừ. “Tới lỗ 4 biết mất đồ trùm em đã quay lại tìm mà không thấy. Báo với khách, ổng kêu không sao. Vậy mà em về đến nhà trọ rồi công ty còn gọi điện bảo khách la rất dữ, bắt vào tìm. Em đã đi lại hết mấy lỗ golf cả tiếng đồng hồ mà có tìm được đâu”. Thu bảo ngày mai phải mua để đền cho ông khách. “Được bo có 200.000 đồng mà cái đồ trùm chắc phải vài trăm ngàn rồi” - Thu thở dài.
Để giữ chân “thượng đế”, nếu để thất lạc một cây gậy, cả công ty sẽ huy động lực lượng đi tìm, soi đèn pin giữa sân golf, vạch từng cọng cỏ, caddy trực ca ngày hôm ấy sẽ được huy động tất cả để tìm ra cây gậy cho khách. Banh của khách bay xuống suối, văng vào lùm cây, caddy được quản lý dạy phải tìm cho bằng được. Nhưng caddy bị trúng banh khi khách đánh lạc, hầu như chẳng ai quan tâm.
Cả buổi sáng theo chân khách đi hơn 10km mới hết 18 lỗ golf, chúng tôi được nghỉ ngơi khi khách dừng chân ăn cơm trưa tại nhà hàng được xây dựng ngay trên sân golf. Chúng tôi đỗ xe dưới gốc cây sát nhà hàng mở gói xôi nguội ngắt mang theo từ sáng ra ăn tạm. Mùi thức ăn nóng từ nhà hàng bốc ra thơm phức. Khách nghỉ ngơi, bình luận về những cú đánh buổi sáng, các caddy lầm lũi ngồi dưới gốc cây ăn bánh ngọt, ăn xôi, uống nước lọc. Thỉnh thoảng, cả nhóm lại bàn tán xôn xao khi có caddy nào đó được khách mang ra cho gói kim chi, lon bò húc. Bữa trưa ngày hôm ấy, có ông khách người Hàn Quốc còn ra tận gốc cây mời Dương - caddy của ông - vào tận nhà hàng hỏi xem thích ăn món gì để ông mua. Gương mặt tái bệch của Dương sau giờ làm giãn ra một nụ cười.
Ngọc Hân, cô bé vào sân golf BS cùng đợt với tôi, bị một phen hoảng hồn khi dám leo lên Just house (trạm dừng chân giữa các lỗ golf) ngồi cùng với khách. Hân kể leo lên đến nơi, khách nhìn cô rất kỳ lạ. Nhân viên trong nhà hàng hỏi cô: “Sao em dám làm vậy?”. Hân không biết có quy định caddy không bao giờ được lên ngồi chung với khách. Trạm dừng được thiết kế như một nhà sàn. Chỗ của caddy là ở gầm sàn kia. Cũng may thấy Hân mặc áo trắng biết là caddy học việc, khách đã không báo thẳng với công ty mà chỉ bảo caddy cũ nhắc nhở cô. Lần đó Hân ngượng chín mặt.
|
Mong manh... tình và tiền
Thế giới trên sân golf của những đại gia lắm tiền cũng không ít đại gia lắm tật. Nhất là một số ông khách Hàn Quốc, Nhật Bản, Đài Loan... làm ăn xa nhà. Thế nhưng có mấy cuộc tình sân golf có một kết cục có hậu. Một số đại gia chỉ coi caddy là người phục vụ và đôi khi để mua vui.
Thảo nghỉ việc cũng một phần từ những câu chuyện như vậy. Không tỉnh táo như Thảo, không ít cô caddy hiền lành, xinh xắn không cưỡng nổi ma lực đồng tiền từ những đại gia lắm tiền nhiều của. Các cô kể chuyện một ông khách thuê taxi rủ một cô caddy tên Hạ đi chơi. Hạ mới 18 tuổi, da trắng như bông bưởi nên rất nhiều khách thích. Ăn uống no say, ông rủ tiếp vào khách sạn. Cô nước mắt ngắn nước mắt dài gọi điện cho bạn cũng là caddy, sụt sùi bảo khách nói ra ngoài chơi sẽ cho tiền, ổng đưa trước cho 80 USD. Cô thấy nhiều tiền nên đồng ý. Cũng nghĩ là chỉ đi chơi quán bar, ăn uống thôi. Nghe xong, cô bạn chẳng những không bênh vực mà còn mắng: “Mày ngu quá. Người ta rủ vô khách sạn không làm chuyện đó thì làm chuyện gì”.
Ở sân golf MP chẳng ai không biết H., một cô caddy còn trẻ và có khuôn mặt rất đẹp với đôi mắt to lúng liếng. Cô chẳng cần giấu giếm chuyện cặp kè với một ông khách Hàn Quốc. Ngoài sân cô khoác tay khách, xe đẩy bao gậy khách cũng kéo. Ví tiền của ông cô cầm, rút tiền trả rất thoải mái. Khách cô quen là một người đàn ông đã có vợ nhưng điện thoại xịn, xe tay ga, quần áo đẹp, cái gì cô cũng được ông chiều chuộng mua cho nên cô nhắm mắt đưa chân. Cô chấp nhận cặp kè để đổi lại những món quà sang trọng.
Một ông khách người Nhật lại sẵn sàng bỏ tiền ra mua hẳn một căn nhà to nằm ngay thị xã thủ Dầu Một, Bình Dương cho Trâm, cô caddy mà ông đã gặp ở sân golf. Quen được vài tháng thì Trâm bỏ hẳn việc về sống với ông như vợ chồng dù biết ông đã có vợ. Trâm từng kể với bạn bè rằng người đàn ông kia không hạnh phúc với người vợ ở Nhật và sẽ về ly dị vợ để lấy cô. Nhưng cuộc tình trong mơ của Trâm có một đoạn kết chẳng mấy đẹp. Được gần một năm, ông khách về Nhật và lặn mất tăm, để lại Trâm với sự ruồng bỏ của gia đình và những bạn bè thân quen.
Giữa hai nửa thế giới trên sân golf là rất nhiều ước vọng của những cô gái chọn caddy làm nghề mưu sinh. Xóm nhỏ Đồng Bái ở thị trấn Lương Sơn, Hòa Bình có hơn chục cô gái làm caddy trong sân golf HP. Diệp, caddy cùng lớp đào tạo với tôi, rỉ tai: “Xóm này có con Hoa làm caddy được nửa năm đã về bỏ chồng rồi đấy. Nghe mọi người đồn đoán nó đi làm gặp người này người kia hơn, về nhà thấy chồng chẳng bằng ai nên sinh ra chán nản”. Tôi hỏi: “Thế Diệp thì sao?”. “Thế giới của đại gia giàu sang thật đấy, nhiều caddy mới vào nghề toàn nuôi mộng kiếm thật nhiều tiền của họ, nhưng tất cả sẽ là phù phiếm khi caddy không giữ được mình, được nghề. Em tâm niệm như vậy”, Diệp đáp.
Thảo từng làm ở sân golf Thuận An được gần một năm kể rằng ngày đầu tiên ra sân, cô phục vụ cho một đại gia còn khá trẻ ở Hà Nội. Khách đi một mình. Thảo cũng cao ráo và vì mới làm nên nước da vẫn còn trắng trẻo, xinh xắn. Suốt buổi hôm ấy, kể từ khi biết khách của mình có “máu 35”, Thảo rất lo sợ, lúc nào cũng cố tình kéo bao gậy đi tụt lại phía sau. Lần thứ hai bị ông khách vỗ mông, Thảo la toáng nhưng ông khách vẫn giả lả cười. Thảo kể: “Vậy mà lúc sắp vào sân ổng còn trắng trợn rủ em đi khách sạn với ổng, ổng sẽ cho 2 triệu đồng. Chắc ổng nghĩ mình nghèo, cần tiền chuyện gì cũng có thể làm”.
Theo Tuổi Trẻ
Bình luận (0)