Khi mặt trời ló bên vạt rừng Sác, anh Trần Quốc Tuấn (Trưởng phân khu 1 thuộc Ban quản lý rừng phòng hộ Cần Giờ, TP.HCM) đưa tôi ghé thăm những cư dân rừng.
Trước lúc đi, ông Huỳnh Đức Hoàn, Trưởng ban quản lý Rừng phòng hộ Cần Giờ còn dặn dò chúng tôi cẩn thận, vì sợ khách không quen với cảnh ngồi vỏ lãi băng rừng.
|
Gặp "nữ hoàng tốc độ"
Cập bến của hộ anh Nguyễn Hoàng Phiên (39 tuổi, tổ trưởng tổ tự quản của phân khu 1 cũng là lúc chị Nguyễn Thị Loan (42 tuổi, thuộc phân khu 1) chạy vỏ lãi ngời ngời ghé thăm. Chưa kịp ngạc nhiên với cú "chặt cua" vỏ lãi ngọt nước của người phụ nữ rám nắng ấy, anh Tuấn đã "mách" chị Loan được mệnh danh là một những “nữ hoàng tốc độ” của rừng Sác. Hộ của anh Phiên có 4 người, giữ 109 ha rừng. Còn hộ của chị Loan có 5 người, nhận khoán 120 ha.
Vừa ghé nhà anh Phiên, chị Loan đã thấp thỏm lo thùng nước mà chị quên đậy lại sáng nay sẽ bị ong rừng hút hết. Chị Loan bảo: “Ngay cả ong cũng cần nước ngọt. Gia đình tôi có năm người, hồi đó khi chưa có ai lên bờ, có những tháng chúng tôi xài nhín lại chừng hai khối nước. Nếu thiếu nước thì mình giặt đồ, rửa chén bằng nước mặn sau đó tráng lại bằng nước ngọt”.
Ở rừng Cần Giờ, nước ngọt quý lắm.
|
Đến chiều tối, tôi về nhà chị Loan. Chị Loan sợ tôi buồn, đã quày quả bật tivi. Anh Lới, chồng chị, phủi lớp bụi trên cây quạt để cắm điện. Chị Loan kể nhà mới mua lại một tấm pin năng lượng mặt trời. Chưa kịp hết buồn vì thùng nước ngọt quên đậy, chị đã cười: “Giờ đã mượn được bồn nên em cứ tắm thoải mái, nhà chị còn 8 khối nước lận”.
Ngó ra thấy con vừa chạy vỏ lãi về, chị tặc lưỡi: “Tụi nó muốn cưới vợ, lên bờ thì chị vẫn ở đây chứ chị nhất quyết không lên bờ ở đâu. Về bờ thấy chán, mệt lắm. Về sông mới thấy khỏe...”.
|
Tôi cứ vụng về ngồi nghe, chị Loan cứ nói. Tiếng là "nữ hoàng tốc độ" vậy đó, nhưng chị Loan kể, hồi nhỏ, hễ cứ bước xuống xuồng là chị té. Chị kể nhà chị có 4 anh em nhưng họ đều lên bờ ở. Có mình chị theo ba đi làm nghề rừng ở Cần Giờ, rồi lấy chồng. Chồng chị, anh Nguyễn Văn Lới (quê Tiền Giang), lúc trước đi ghe sản xuất ở gần hộ ba chị (ông Nguyễn Văn Hoàng, giữ rừng từ năm 1993). Thấy anh chịu khó nên chị Loan đâm lòng cảm mến. Giờ chị đã sinh cho anh 3 người con. Hai trong ba đứa đã lên bờ để học hành, làm việc. Con trai thứ hai sống với chị, nhưng cũng hay lên bờ.
Giờ hai vợ chồng lủi thủi có nhau. Vậy chớ chị Loan khoe đã quen cảnh khuya nghe anh Lới gọi “Em ơi!” rồi hai vợ chồng chui trong đước, băng qua những đoạn rễ cao chằng chịt, lội sông đăng đáy, soi con ba khía...
|
Khan hiếm nước ngọt
Ông Huỳnh Đức Hoàn cho biết: “Những hộ dân nằm sâu trong rừng nên khó khăn đầu tiên là nước ngọt. Thứ hai là phương tiện đi lại phụ thuộc vào vỏ lãi, dầu chạy họ phải tự chi. Xa khu đô thị nên thông tin liên lạc, sinh hoạt và sử dụng nhu yếu phẩm còn rất nhiều bất cập. Mỗi lần muốn đi chợ phải đi cả tiếng đồng hồ và phải đi hai người. Hơn thế, dù hầu như con của các hộ dân không ai bỏ học nhưng ba mẹ giữ rừng nên con cái phải gửi ông bà, không được ở gần ba mẹ”.
|
Anh Phiên kể trước kia khi các hộ dân chưa được cấp bồn chứa, gia đình anh chỉ trữ được vài khối nước bằng cách chạy ghe đi mua hoặc chờ người đổi nước với giá trung bình là 150 ngàn/khối. Không những thế, chi phí dầu để chạy vỏ lãi, nhu yếu phẩm, bình ắc quy, tấm pin năng lượng mặt trời… các hộ dân đều tự trả.
“Điện trữ trong bình ắc quy, mình có thể xài ít nhiều tùy vào thời tiết nhưng thiếu nước thì không thể nào sinh hoạt được. Nay đã được cấp bồn chứa nên cũng có thể nhờ người ở sà lan đổ nước. Còn mùa mưa, mới dám trồng rau, làm giàn", anh Phiên kể.
|
“Mùa khô, nước mình tắm còn không có lấy đâu trồng rau. Trước đây, có khi đang trồng rừng mà ghe chở nước đi ngang không về nhà lấy được, có người cứ chụp lấy mấy can đựng dính đầy sình rồi huơ tay xin nước. Không ai dám đổ bỏ giọt nào”, chị Loan nói thêm..
Anh Phiên chia sẻ: “Sau này nhận được nhiều sự hỗ trợ của ban quản lý, của các mạnh thường quân, các hộ dân giữ rừng Cần Giờ cũng giải quyết được phần khó khăn đó” (còn tiếp)
Bình luận (0)