Bài: Nguyễn Phan Quế Mai
Con và mẹ đang đi trên triền đê cao lừng lững, trải dài và thẳng tắp. Một không gian thênh thang mở ra, ôm lấy chúng ta, một bên là dòng sông đang trải ra dải lụa mềm lấp lánh, một bên là những cánh đồng làng xếp cạnh nhau như những ô cờ. Vào mùa này, những thảm lúa, ngô và khoai phủ lên cánh đồng một màu xanh như ngọc.
Những cơn gió ùa về đuổi bắt nhau trên tóc của con và mẹ. Mẹ nghe thoang thoảng đâu đây mùi thơm dìu dịu của lúa non.
“Mình đang ở quê, mình ở quê rồi mẹ!” con reo lên, rồi chỉ tay về hướng một chú cào cào vừa tung mình khỏi bụi cỏ còn ướt đẫm sương sớm. Con chạy theo một bông hoa xinh xắn đang chấp chới bay trước mặt mẹ con mình. Bông hoa ấy hoá thành một con bướm, bay vụt đi, để lại tiếng cười ngan ngát của con. Rồi con ngồi bệt xuống cạnh một cụm cây xấu hổ đang xoè những bông hoa tím lung linh. Những tàng lá xanh mướt của đám cây xấu hổ lập tức cụp xuống khi bàn tay bé nhỏ của con tinh nghịch chạm vào.
“Chiều nay mình ra đây chơi, mẹ nhé!” Con ngước lên nhìn mẹ, hạnh phúc ắp đầy trong đôi mắt trong veo.
“Ừ, con yêu của mẹ!” Mẹ gật đầu và nắm tay con. Chúng ta cùng bước xuống triền đê, nơi con đường đất nhỏ nhắn đang duỗi mình. Hai bên đường, những rặng tre vút lên như thể đang vươn người chạm tới trời xanh. Những thân tre vàng óng cựa mình, tán lá xào xạc reo vui, tựa như những bàn tay tí hon đang vẫy gọi.
Cổng làng đó – một chiếc cổng vòm uy nghi trầm mặc – đang mở ra đón bước hai mẹ con mình. Thời gian đã để lại những bước chân rêu phong trên từng thớ gạch. Chiếc cổng này đã chứng kiến bao sự kiện lịch sử, con có biết không? Những đoàn quân xâm lược của ngoại bang đã hung hăng tràn qua chiếc cổng này và một bên cổng đã từng bị sập vì những trận bom. Nhưng chiếc cổng vẫn đứng vững qua bao giông tố và bao cuộc chiến tranh.
Dưới ánh nắng sớm vàng ươm như mật, mẹ con mình cùng bước dưới vòm cổng. Mẹ đã trở về làng, ngôi làng thời ấu thơ của mẹ! Một không gian dịu mát đang toả hương bên mẹ con mình: một bên là dậu dâm bụt thấp thoáng những nụ hoa xoè ra như những chiếc ô màu lửa, một bên là mặt ao lăn tăn sóng vỗ.
Con tung tăng chân sáo trên con đường làng quanh co. Con đường ấy luôn hoá thành những thảm rơm mềm vàng rực chào đón chúng ta sau mỗi mùa gặt, sạch sẽ, nhấp nhô khi trời khô hanh, bì bõm bùn giữa mùa mưa bão. Đi trên con đường thân thuộc đó, con và mẹ luôn ngước mắt lên, để bắt gặp những chùm hoa xoan li ti nở bung, tím ngát hoặc những bông hoa gạo xuyên qua không gian như những chiếc thuyền tí hon đang bốc cháy.
Con lễ phép chào hỏi những người hàng xóm mình gặp trên đường, rồi chẳng mấy chốc, chúng ta đã đứng trước một ngôi nhà nhỏ được bao quanh bằng hàng rào cây duối xanh mướt. Hai cây duối to khoẻ đã vươn lên, lấy thân và cành kết thành một chiếc cổng với hình dáng của chiếc cầu vồng.
“Ông ơi, bà ơi,” con cất tiếng gọi vang rồi vụt chạy qua chiếc cổng ấy.
Lúc mẹ bước vào sân cũng là lúc ông ngoại con bế bổng con trên đôi tay rám nắng, khoẻ khoắn. “Cháu của ông về rồi đấy à? Ôi, nhìn cháu của tôi này, nó đã lớn vổng lên rồi!” Tiếng cười giòn tan của ông bay lên.
Khi ông đặt con xuống, con sà vào vòng tay đang mở thật rộng của bà.
“Cháu vàng cháu ngọc của tôi… bà nhớ cháu quá, nhớ quá!” Bà thơm lên má của con.
Mẹ đứng đó, giữa không gian ngập tràn ánh nắng. Và lúc ấy, con biết không, mẹ thấy làng mình là nơi đẹp và bình yên nhất trên thế gian này…