Thân gửi: Tèo.
Chức vụ: Trưởng phòng tiếp thị.
Ban giám đốc công ty đã nhận được đơn của anh.
Với tinh thần khẩn trương, nghiêm túc, cầu thị, chúng tôi đã xem xét đơn đó một cách thấu đáo, kỹ càng, đúng người, đúng việc với mong muốn giải đáp cho người lao động những vướng mắc kịp thời.
|
Tèo thân!
Trong đơn anh đề nghị được chuyển từ vị trí trưởng phòng marketing sang vị trí trưởng phòng bảo vệ. Lý do anh đưa ra là phòng marketing không có việc làm, trong khi lực lượng bảo vệ có công tác rất thực chất và cụ thể.
Trước tiên, ban giám đốc xin biểu dương tinh thần của anh, không chạy theo danh vọng, địa vị mà chỉ muốn được lao động một cách chân chính. Tèo đã sẵn sàng hy sinh một vị trí có tên gọi to tát để sang một nơi có vai vế kém hơn nhiều chứ không phải hành động ngược lại như trào lưu hiện nay.
Tuy nhiên, sau khi họp bàn suốt một tuần (chả phải vì việc của anh phức tạp, mà vì bất cứ điều gì công ty ta cũng bàn suốt một tuần), chúng tôi hoàn toàn bác bỏ yêu cầu của anh vì những lý do sau:
1. Chả phải riêng phòng tiếp thị, mà thực ra tất cả các phòng trong công ty ta đều không có việc gì rõ ràng, cụ thể từ nhiều năm nay, mà các trưởng phòng ấy không hề đòi chuyển đi đâu cả, tại sao Tèo lại cố tình khiến cho mình nổi bật?
2. Bảo vệ có nhiệm vụ canh chừng tài sản công ty. Nhưng công ty ta thực ra đâu còn tài sản gì. Tất cả đều đã thế chấp ngân hàng để vay nợ từ rất lâu, ngân hàng không sợ mất thì thôi, Tèo sợ mất là vô lý.
3. Tèo nói rằng phòng tiếp thị không có nhân viên, Tèo tuy mang tiếng trưởng phòng nhưng chả sai bảo được ai cả. Trong khi bảo vệ có nhiều người, quyền lực của Tèo sẽ được triển khai đầy đủ.
Tèo nói vậy do chưa hiểu thực chất. Nhân viên bảo vệ coi thế, nhưng cũng như nhân viên lái xe của công ty này, đều là con cháu của các sếp trên gửi xuống, chả ai dám quát nạt chứ đừng nói thay thế họ. Nếu chỉ nhìn vào vị trí mà đánh giá thì hết sức lầm, chả có ai ở đây tự dưng mà vô làm được cả. Ngay cả Tèo hồi trước, nếu không có ông bác làm tổng giám đốc viết vài chữ xuống thì cũng còn lâu mới có địa vị hôm nay.
4. Cuối cùng, Tèo tin tưởng một cách ngây thơ có mình sẽ không có mất mát. Nhưng trong tình hình hiện nay, sự mất mát lớn nhất là sự mất mát vô hình. Đó là nhân viên ăn trộm thời gian. Họ chả xách gì ra khỏi trụ sở công ty cả. Họ ra tay không mà vào cũng tay không nhưng họ đục khoét giờ giấc làm việc. Cái ấy thì bảo vệ làm gì được? Khám túi à? Khám cặp xách à? Thậm chí có đưa vào phòng kín khám toàn thân cũng chả hy vọng thấy.
Nói tóm lại, việc Tèo chuyển sang làm bảo vệ chả có ích lợi gì cho công ty cả. Điều ấy chỉ gây ra những xáo trộn không cần thiết và tạo cho một số nhân viên ảo tưởng một cách vu vơ.
Dù sao, ban giám đốc cũng ghi nhận nỗ lực cải cách của Tèo, nó chứng tỏ Tèo là một nhân viên luôn tìm tòi và muốn phát huy cái mới. Tuy nhiên, nếu Tèo có chút hiểu biết, nhìn vấn đề một cách sâu sắc hơn, Tèo sẽ tránh được những quyết định vội vàng, những suy nghĩ chủ quan, nóng vội gây bất lợi cho bản thân và cho hoạt động vốn đã có quá nhiều bất lợi của công ty.
Chào thân ái!
Thừa lệnh giám đốc.
Lê Hoàng
Bình luận (0)