Ước gì

28/06/2012 03:29 GMT+7

Bố tôi cực mê bóng đá, đặc biệt thích những kỳ Euro. Nhớ những năm trước, bố luôn bị mẹ càu nhàu vì hay trốn ra ngoài coi bóng đá cùng bạn bè, quên cả công việc phải chở vịt đi bán sớm.

Bố tôi cực mê bóng đá, đặc biệt thích những kỳ Euro. Nhớ những năm trước, bố luôn bị mẹ càu nhàu vì hay trốn ra ngoài coi bóng đá cùng bạn bè, quên cả công việc phải chở vịt đi bán sớm.

Có hôm bị mẹ “canh“ kỹ, bố đành ở nhà mở ti vi suốt đêm để xem bóng đá, nghe bình luận trước và sau trận. Mẹ lại nhăn nhó vì khi màn hình sáng trưng không ngủ được, lắm lúc bố gào to “vào, vào” làm giật mình, rồi sáng bố không thể dậy nổi, để mẹ đi bán một mình. Bố cười xuề xòa, Euro bốn năm mới có một lần không thể bỏ được, còn công việc mưu sinh là cả đời, lo gì.

Vậy mà Euro năm nay cũng là lúc bố phải chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác. Thay cho những giây phút nhảy cẫng lên reo hò sung sướng vì những bàn thắng, kịch tính của những trận cầu thì giờ đây bố phải cắn răng chịu đựng những cơn đau nhức liên hồi hành hạ vì bệnh đã di căn khắp cơ thể.

Ước gì quay lại ngày xưa, những kỳ Euro trước, được cười nắc nẻ mỗi khi nhìn mẹ mắng bố chỉ vì bóng đá, được nhìn bố cười vui với niềm đam mê của mình. 

Phạm Thị Ánh My
(Sinh viên Trường ĐH Bách khoa TP.HCM)

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.