Bộ trưởng Nguyễn Ngọc Thiện cùng các đại biểu dâng hương tưởng niệm tại phủ thờ Diên Khánh Vương
|
Phủ Diên Khánh Vương nguyên được lập năm 1817, tọa lạc tại làng Vân Thê (xã Thủy Thanh, TX.Hương Thủy), đến năm Tự Đức thứ 10 (1857), vua ban sắc chỉ cho cải kiến lên làng Vĩ Dạ (vị trí hiện nay tại P.Vỹ Dạ, TP.Huế). Phủ được công tử Diên Lệnh xây dựng và sửa chữa nhiều lần nhưng vẫn giữ kiến trúc nhà rường truyền thống đồng thời gìn giữ nhiều hiện vật quý giá.
Lăng mộ Diên Khánh Vương tọa lạc tại khu vực 5, phường An Tây, TP.Huế. Trước đây khi ông mất (1854), việc tế điện đắp mộ, triều Nguyễn chiếu cấp tiền để làm. Vua Tự Đức làm bài thơ để viếng. Những bài ơn dụ trước, sau và bài thơ của vua làm được khắc vào bia, được quan ở Sử quán soạn văn bia ở trước mộ để lưu giữ.
Phủ thờ và lăng mộ Diên Khánh Vương là di tích thuộc hệ thống phủ đệ gắn liền với quá trình xây dựng và phát triển
kinh đô Huế dưới thời nhà Nguyễn.
Bộ trưởng Nguyễn Ngọc Thiện trao bằng xếp hạng di tích quốc gia cho phủ thờ và lăng mộ Diên Khánh Vương
|
Diên Khánh Vương tên thật là Nguyễn Phúc Tấn (còn gọi là Nguyễn Phúc Thản), hoàng tử thứ bảy của vua Gia Long (1802 - 1820), mẹ là Chiêu Nghi Nguyễn Thị Điền (1780 - 1852). Ông sinh ngày 16.3 năm Kỷ Mùi (21.3.1799) tại thành Gia Định.
Diên Khánh Vương được biết đến là người cương trực, đức độ, khiêm tốn, lễ tiết, tính tình hiền hậu. Năm Gia Long thứ 16 (1818), ông được phong là Diên Khánh Công, khi mới 19 tuổi.
Án thờ Diên Khánh Vương tại phủ
|
Sinh ra và lớn lên trong gia đình hoàng tộc nhà Nguyễn, ông được
giáo dục rất khuôn phép, biết giữ lễ, luôn có tinh thần cầu tiến, được xem là người mực thước, hiếu thuận, giúp vua trông coi phủ Tôn nhân qua nhiều triều, trung trực một lòng được các vua khen ngợi.
Trải qua các đời vua từ vua Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức, ông đã giúp triều đình bình ổn đất nước, gìn giữ nếp nhà được vua khen ngợi và nhiều lần ban thưởng.
Trong lĩnh vực
văn hóa nghệ thuật, Diên Khánh Vương là người có tài và có đóng góp lớn. Dưới triều vua Tự Đức (1848 - 1883), ông “là người mở đầu, có công sáng tác lớn, vạch đường, dẫn lối” và cùng với Đào Tấn, Ngô Quý Đồng, Vũ Đình Phương… tham gia biên soạn vở trường thiên
Vạn Bửu Trình Tường. Đây là bộ tuồng đồ sộ nhất, với 108 hồi, tác phẩm nặng về tư tưởng tôn quân, lấy trung hiếu, tiết nghĩa làm đạo lý; có một số hồi quen thuộc như:
Bạch Đầu Công lăn lửa, Kim Anh Tử gặp Mộc Nữ La... chủ yếu được diễn trong Cung đình Huế.
Những đóng góp của Diên Khánh Vương và một số tác giả khác đã góp phần tô điểm cho nguồn thi ca xứ Huế, như mạch nguồn
văn hóa chảy giữa lòng dân tộc.
Ông mất ngày 23.6 năm Tự Đức thứ bảy (17.7.1854), thọ 56 tuổi; được vua Tự Đức truy phong Diên Khánh Vương, cho tên thụy là Cung Chính.
Để tri ân bậc tiền nhân có công trong phát triển văn hóa dân tộc, đồng thời tạo điều kiện để bảo tồn, phát huy giá trị di tích, ngày 3.1.2020, Bộ trưởng Bộ VH-TT-DL Nguyễn Ngọc Thiện đã có quyết định số 19/QĐ-BVHTTDL, xếp hạng lăng mộ và
phủ thờ Diên Khánh Vương là di tích lịch sử cấp quốc gia.
Bình luận (0)