Người đàn bà giặt áo mùa đông - Truyện ngắn của Phương Huyền

17/12/2017 08:00 GMT+7

Này ánh trăng Ngươi thắp sáng làm gì Biến đi Đừng để ta nhìn vào lòng sông Đớn đau kia Sao xóa nhòa ký ức

Tôi mở cánh cửa sau vườn, làn gió mùa đông thốc thẳng vào mặt. Hôm qua, đài báo thời tiết đêm nay xuống 9 độ C. Ở trong nhà, tôi mặc lớp này đến lớp khác mà vẫn lạnh. Vậy mà ngoài kia... Nghĩ đến tôi rùng mình. Tiếng hát của Tuệ vẫn cao vút trong gió đêm.
Giấc mơ ngày xưa có anh
Đêm mùa đông cái nắm tay nồng ấm
Hạnh phúc rồi chỉ là ảo mộng
Anh ngút ngàn xa…
Rồi Tuệ khóc. Tiếng khóc của cô như cứa vào lòng người. Bóng cô nhỏ bé quyện vào bóng trăng. Chân trần hòa vào làn nước lạnh buốt. Cô vốc nước khỏa lên mặt, lên toàn thân. Giữa cái lạnh cắt da cắt thịt nhưng Tuệ luôn có cảm giác toàn thân bốc hỏa. Người cô nóng hừng hực như cái lần đầu tiên anh chạm vào cô. Rồi cái nóng đó bốc thành lửa thiêu rụi cánh đồng chưa vào mùa gặt. Lửa bùng lên dữ dội xóa sạch cánh rừng những ngày tháng sáu gió Lào rát mặt. Cô gục đầu lên xác anh ướt sũng. Mắt cô trơ ra nhìn tấm thân anh bắt đầu rã ra vì ngâm nước quá lâu.
Người ta tìm thấy xác anh dạt vào bến sông sau mười lăm ngày mất tích. Cô không tin, cô nhất định không tin đó là anh. Chẳng phải anh đã nói anh đi làm ăn xa sao. Anh bảo lần này sẽ đi hơi lâu vì công việc trên đó đang gấp. Họ cần anh. Cô lặng im. Có lẽ như vậy cũng tốt. Mỗi ngày cô không phải tìm cách né tránh anh. Cô không phải khổ sở đối mặt với anh vào mỗi bữa cơm. Cắm cúi ăn thật nhanh rồi bưng thau quần áo ra sông, cô nuốt nước mắt nhìn bóng mình chao chát trên sông. Đã không ít lần cô có ý định bỏ đi. Cô sẽ theo người ta vào nam làm ăn. Bạn bè cùng lứa cô chẳng còn bao nhiêu người ở nhà. Họ đi tìm cơ hội mới. Họ muốn được ngẩng mặt thoát khỏi mảnh ruộng nứt nẻ vào mùa hè, buốt giá vào mùa đông. Nhưng khi nghĩ đến cha, cô lại không thể dứt mình ra khỏi bến sông. Cô lầm lũi như cái bóng trong căn nhà u tối.
Tuệ im lặng, không tham gia vào bất kỳ cuộc họp bàn nào trong việc tổ chức chôn cất anh. Nhưng khi cô nghe ban lễ tang nói anh sẽ được nằm dựa lưng vào núi đá, mặt hướng ra sông, thì cô thở hắt, nước mắt trào ra. Cô nhớ đêm mùa đông, trăng mười ba chênh chếch trên ngọn núi đá, gió lạnh cắt da. Cô và anh đã đứng đó nhìn ra bến sông. Họ đứng thật lâu, lặng im. Khi trăng gần xuống núi, anh kéo cô ôm chặt vào lòng. Nước mắt cô ướt đẫm vai áo anh. Cô chưa bao giờ quên được đêm hôm đó. Dù những đêm sau, chỉ còn mình cô nhìn về bến sông cô vẫn ngồi giặt áo mỗi đêm. Cô đã chờ đợi anh, cô đã hứa sẽ chờ anh. Vậy mà khi anh trở về nơi đó, họ đã trở thành người của hai thế giới, nghìn trùng cách xa.
Tuệ điên. Cô chỉ ngồi ở bến sông trò chuyện một mình. Người làng bảo do cô đã để nước mắt rơi xuống thân xác người chết.
Tôi chưa từng thấy người điên nào đẹp như Tuệ. Dáng cô mảnh. Mái tóc dài và dày, đen mượt, buông xõa. Cô vẫn ngồi ở bến sông lặng lẽ hát, lặng lẽ khóc cười. Cô vẫn chờ. Cô chờ anh trở về cùng cô giặt áo mùa đông. Cô thích mặc áo trắng, chiếc áo được giặt ở bến sông đầy gió.
Từ khi thích trò chuyện một mình, Tuệ gần như sợ hãi tất cả con người. Mỗi lần chị cô mang cô về từ bến sông, cô lại giấu mình vào góc phòng rồi sau đó tìm cách trốn chạy. Cô không tiếp xúc với bất kỳ ai. Cô cứ lén lút lẩn trốn tất cả những ai muốn lại gần mình. Tìm mãi, tìm mãi mà cô cứ bỏ đi cũng mệt. Chị cô mặc kệ. Chị cũng đã hoang hoải lắm rồi.

tin liên quan

Tạp hóa - Truyện ngắn của Phát Dương
Thằng Phúc đội mưa xách chùm chìa khóa chạy te te ra mở cổng. Bạn nó không có nói dóc. Cái nhà trống đối diện chỗ trọ thằng Phúc đã trở thành một tiệm tạp hóa. 
Người đàn ông của đời chị đã ra đi. Lúc nhìn xác anh với đôi mắt ngơ ngác như ai oán không khép lại được, chị đã không thể khóc. Chị biết, chưa bao giờ anh yêu chị. Hai đứa con của chị không được sinh ra từ tình yêu mà từ nghĩa vụ. Chúng khóc, gọi cha. Tiếng chúng khản đặc trong đêm khi không thấy anh về. Nhưng khi anh nằm đó thì bản thân chúng chưa đủ lớn để cảm nhận hết nỗi mất mát mà chúng phải gánh chịu. Anh không yêu chị cũng được. Anh không cần phải nồng nàn với chị cũng được. Chị không trách anh. Chỉ cần anh ở đó, là chồng chị, là cha của con chị. Vậy thôi. Như suốt một thời con gái, chị đã yêu anh trong tuyệt vọng. Chị đâu nghĩ rằng anh sẽ mặc áo chú rể và đi cạnh chị cảm ơn lời chúc tụng của họ hàng. Anh là của chị, dù tình yêu anh đã gửi gắm ở một nơi khác. Chị chấp nhận tất cả, để gần anh. Nhưng cái xác ấy bây giờ đã không còn thở nữa. Ánh mắt anh đã không còn lạnh nhạt nữa. Chỉ có nỗi đau xéo xắt trong lòng chị. Chị mệt mỏi quá rồi. Chị chỉ muốn gục xuống bên xác anh. Nhưng còn cha, còn con và đứa em điên điên dại dại.
Tuệ không về nhà. Có những ngày không ai thấy cô. Chỉ có đám trẻ thi thoảng hứng chí đi tìm cô, chọc ghẹo cô, rồi lại chạy bán sống bán chết khi cô thôi hát. Đêm xuống, tiếng hát Tuệ đánh thức cả ngôi làng. Bến sông ngập đầy ánh trăng. Tuệ thả mình trong không gian lung linh huyền ảo ấy. Giọng cô khi lảnh lót vui tươi, khi nhớ thương day dứt, khi đau đớn chia lìa. Người ta kháo nhau, bến sông bị ma ám. Ít ai dám ra đường vào ban đêm, nhất là đi ngang bến sông. Trẻ con cũng hết dám chạy theo kêu: “Tuệ điên, Tuệ điên” hay ném những thứ dơ bẩn về phía cô. Gió mùa đông vẫn cắt vào từng thớ thịt. Bến sông chỉ còn lại mình Tuệ. Dường như, cả không gian ấy là của cô…
Tuệ mất tích. Không ai biết cô đi đâu. Nhiều đêm rồi, chẳng ai còn nghe tiếng hát ma mị của cô trên bến sông. Ban đầu, mọi người đều nghĩ chắc cô đã bớt điên nên về nhà. Cũng có thể cô bị bệnh nên gia đình mang cô về. Trời rét căm căm thế này, người khỏe mạnh còn chẳng chịu nổi, huống hồ, một cô gái điên. Nhưng Tuệ không về nhà. Nhiều người bảo như thế cũng hay, chẳng phải nghe cô hát, cô khóc mỗi đêm. Đỡ sợ… Nhưng Tuệ đi đâu. Cô có thể đi đâu khỏi ngôi làng này được cơ chứ? Cả đời Tuệ chưa từng ra khỏi cánh đồng làng. Cô lớn lên như bao đứa trẻ khác, quanh quẩn với ruộng vườn. Tuệ thích giặt áo trên bến sông để nghe cá nhảy nhót tung tăng, để hứng từng mảnh trăng rơi những đêm cuối tháng. Tuệ yêu những buổi chiều làm đồng cùng người làng rôm rả trò chuyện khi mùa về. Cô chưa ra khỏi bến sông. Một cô gái điên có thể đi đâu ra khỏi bến sông này?
Mùa hè đã khoác lên mình chiếc áo màu vàng tươi thắm. Nắng trong như mắt mèo biêng biếng một màu nhớ. Bến sông đầy ắp những tiếng cười trẻ thơ. Bao nhiêu mùa đông rồi mùa xuân đã trôi đi nhỉ. Hay, chỉ mới ngày hôm qua đây thôi. Ngày hôm qua mùa hạ đã về. Nắng vàng trải trên những cánh đồng. Nắng hanh hao trên mảnh đồi cỏ cháy. Mùa làm cho người ta quên quên nhớ nhớ. Như ngày Tuệ trở về giữa chiều gió mênh mang. Đứng trên ngọn đồi, nơi anh yên nghỉ, Tuệ ôm đứa trẻ đang ê a áp chiếc miệng xinh xắn vào má người mẹ điên. Mắt Tuệ nhòa đi trong nắng. Cô gục đầu lên nấm mồ xanh cỏ. Tha lỗi cho em, cô khóc. Tha lỗi cho em đã ra đi không một lời từ biệt. Nước mắt cô lại phủ kín trên ngực anh lần nữa.
Khi Tuệ ngước nhìn lên, cô thấy con bé cười, nụ cười bình yên như nắng chiều trên bến sông. Bé con đưa tay huơ huơ trong không trung như đùa giỡn với ai đó. Tuệ lặng đi. Là chị. Là chị sao?
“Đừng khóc nữa. Về là tốt rồi.”, giọng chị run run. “Em thắp cho cha nén nhang đi. Cha chờ em lâu lắm rồi. Hãy tha thứ cho cha”.
Mắt chị gầy quá. Ánh mắt côi cút khi lần lượt phải lìa xa người chồng chị yêu thương, vuột mất đứa em ruột rà máu mủ. Ánh mắt hốt hoảng giữa đêm khuya khi chị chạm vào đôi tay lạnh ngắt của cha. Nhưng, đau xót hơn khi chị đọc được những dòng thư ông viết trước lúc lìa xa cõi trần. Ngộ sát. Cái chết oan ức của anh chỉ một từ “ngộ sát” để giải quyết thôi sao? Tại sao lại như thế? Chị đã trân trân nhìn xác cha lạnh ngắt trên giường, bình thản như đang say ngủ. Vẫn biết rằng họ không thuận nhau, nhưng tại sao chứ? Anh là con rể, là cha của những đứa cháu của ông mà. Chị muốn gào khóc, muốn dựng ông dậy để hỏi tại sao. Nhưng chị không thể. Ông đã không còn có thể nói lời nào nữa. Ông đã chọn cách kết thúc tất cả, cùng với từ “ngộ sát”. Chị kìm chặt tiếng nấc, đau thắt lòng nhìn các con. Các con chị nằm kia, chúng không thể nào kinh động một lần nữa. Chúng không thể biết về sự thật cha chúng đã rời bỏ chúng ra sao.

tin liên quan

Mùi của rác - Truyện ngắn của Nguyễn Trí
Hôm ấy mới chín giờ sáng nhưng những cái loa phóng thanh trên các con đường ở xã đã phát trên chục lần cái tin: “Đề nghị nhân dân trong toàn xã tạm dừng đóng tiền thu gom rác cho thầu rác Mai Thị Xuyên”.
Và Tuệ, nghĩ đến cô, lòng chị thắt lại. Có phải cô đã biết sự thật nên cô mới nửa điên nửa dại như thế. Tuệ đi đâu? Chị lại thảng thốt gào lên. Tuệ ơi, em ở đâu? Nghĩ đến Tuệ, đến các con và cả hình hài héo úa của cha đang nằm kia, chị chỉ còn một cách duy nhất chôn chặt bí mật trong lòng. Ánh lửa bùng lên, cháy xém đầu ngón tay đeo nhẫn của chị.
Bến sông mỗi đêm lại văng vẳng tiếng ru hời. Là tiếng hát của người mẹ trẻ, tiếng ru ngọt ngào yêu thương. Tuệ hết điên. Tuệ chưa hết điên. Tuệ cứ mơ mơ tỉnh tỉnh. Nhưng Tuệ ru con rất hay. Giọng Tuệ lại trong vắt vang xa, hòa vào dòng nước sông trong vắt.
Mùa đông này, hẳn Tuệ không còn giặt áo trên bến sông.
Mùa đông này, Tuệ ủ ấm con trong suối tóc mênh mông tình mẹ.
Mùa đông này, tôi khép cánh cửa để gió thôi lùa qua song.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.