Thực ra hai người họ làm vợ chồng với nhau được đúng một đêm tân hôn. Sáng hôm sau công ty cần người, gọi gấp chồng Mai đi làm. Xe mất lái đúng lúc đổ đèo mang theo ba mươi sinh mạng lăn xuống vực sâu. Mai mất chồng ngay sau ngày cưới, hoa hồng còn gắn trên đỉnh màn chưa kịp gỡ.
Sau đám ma vài tuần, người nhà chồng xúm lại hỏi Mai “đã thấy có gì chưa?”. Mai trả lời bằng những cơn nôn ói, những quả me chua. Chồng là độc đinh nên ai nhìn Mai nhai rau ráu trái me cũng mừng rơn “chắc là có người nối dõi”. Thế nhưng Hón ra đời đã dập tắt bao nhiêu hy vọng. Bố chồng ngồi đốt thuốc suốt đêm. Sáng hôm sau chân tóc ông bạc hết. “Ừ thôi thì vịt giời cũng được, dù sao thì cũng là máu mủ nhà mình”.
Để tang chồng ba năm, Mai không dám soi mình vào gương nhìn xuân sắc tàn phai theo mỗi bình minh mọc. Những ngón tay nhăn nheo đan vào nhau trong từng đêm tối. Một buổi sáng mùa đông vì không chịu được cảnh chết mỏi mòn trong căn buồng nhà chồng, Mai đã bế con đi. Lúc ngồi đợi tàu, Hón chạy tung tăng bứt những bông hoa dại. Con nhoẻn cười khi ngồi trên toa tàu nhìn hàng cây lươn lướt chạy qua. Mai tưởng như đó là đoàn tàu mang tên “thời gian”. Bởi vừa chớp mắt xong Hón đã mười tám tuổi. Mặt như trăng tròn, lấp ló những đường cong quyến rũ. Hón đẹp đến mức Mai khẽ rùng mình lúc con gái lả lướt lượn qua lượn lại trước mặt dượng Phi.
tin liên quan
Chuỗi ngọc - Truyện ngắn của Vũ Thị Huyền TrangPhi là Việt kiều Mỹ. Hai mươi tuổi Phi đã yêu và lấy một người phụ nữ gốc Việt. Hơn ba mươi năm sống chung, họ có với nhau ba người con nhưng toàn là gái. Đứa lớn nhất ba nhăm tuổi, lấy chồng và cho Phi lên chức ông ngoại lâu rồi. Nhà cả đống cháu con, ấy vậy mà Phi vẫn nhưng nhức trong lòng cái ước muốn có một đứa con trai. Phi lúc nào cũng vỗ ngực tự khoe mình sống ở xứ sở văn minh tiến bộ, tư tưởng phóng khoáng. Phi chê đàn ông Việt cổ hủ, gia trưởng, vũ phu, hèn hạ. Phi đã gần sáu mươi mà trông vẫn còn phong độ lắm. Ra ngoài nhìn cứ ngỡ như đàn ông bốn mấy. Cao to, đẹp trai, quần áo, đồng hồ hàng hiệu. Cưỡi mô tô lao như gió, mặt vênh lên với đời, rút ví trả hóa đơn nhà hàng bằng tiền đô thì cô quái nào chả mê. Mai từng bị cái vẻ ngoài hào hoa phóng khoáng ấy mê hoặc. Đúng hơn là trong mắt Mai khi ấy, Phi thuộc về một thế giới khác, đứng trên tất cả những người đàn ông quanh mình vài bậc. Nhất là khi Mai đã héo tàn và có hai đứa con đã lớn.
Mỗi năm Phi về Việt Nam một lần vào tháng mười âm để lo đám giỗ cho cha. Nhà Phi đông anh em, ba người ở Mỹ, một định cư ở Canada, vẫn còn hai bà chị, một cô em ở lại Việt Nam. Bố Phi mất cách đây mấy năm, giờ còn lại mẹ già ngoài chín mươi tuổi vẫn minh mẫn. Phi đi chơi gái không chịu về nhà ngủ là bà cắp nón đến tận cửa khách sạn làm ầm lên. Mấy cái khách sạn do Phi làm chủ bà lạ gì. Bà đến tận nơi chỉ mặt đọc tên từng con bồ của Phi, nói “chúng mày định mồi chài con bà kiếm của nả đúng không? Thứ đàn bà mất nết. Đừng để bà lôi về tận nhà trả cho bố mẹ”. Phi cười khà khà, mua mấy hộp sâm nịnh mẹ:
- Đây mẹ ăn cho khỏe để còn lấy sức chửi con quản cháu.
- Tôi còn lạ gì cái ý đồ kiếm bồ đẻ con trai của anh. Số anh là sinh con một bề. Anh có đẻ thế chứ đẻ nữa cũng chỉ ra con gái. Nếu mà ra con trai thì coi chừng đổ vỏ cho thằng khác. Chúng nó toàn bọn đào mỏ thôi, anh qua lại làm gì. Mẹ cũng chỉ cưới vợ cho anh một lần, chỉ có một con dâu, chỉ coi ba đứa con gái anh là cháu nội. Còn trôi dạt ở ngoài đừng dẫn về nhà mẹ. Mẹ lót lá đuổi đi.
tin liên quan
'Phương' - Truyện ngắn của Vũ Thị Huyền Trang- Chết là hết. Còn có nắm tro tàn rải xuống sông là xong. Anh cứ vớ vẩn khéo mà tan cửa nát nhà.
Phi không nói gì, có nói thì mẹ già cũng không hiểu được. Những chuyện gối chăn chồng vợ Phi chỉ kể khi ve vãn một cô bồ nào đó. Như cái lần đầu tiên ngà ngà say rượu Phi kể với Mai về nỗi bất hạnh của mình.
- Vợ anh bị lãnh cảm ngay sau khi sinh đứa thứ ba. Cô ấy không cho anh động vào người. Không ngủ chung giường.
- Sao anh không đưa chị ấy đi khám chữa?
- Cô ấy nhất định không chịu. Một khi người ta đã lãnh cảm thì cũng chẳng buồn quan tâm đến nhu cầu của chồng đâu.
Mai si mê Phi đến mức quyết định đẻ cho ông ta một đứa con ngay khi còn là vợ của anh chồng thủy thủ tàu viễn dương. Phi gieo vào người Mai giọt máu rồi quay về Mỹ sống cùng vợ con mình. Người chồng thứ hai của Mai sau một năm lênh đênh trên biển, về thăm nhà, nhìn bụng vợ to vượt mặt, anh như chết đứng giữa nhà. Thứ đàn bà mất nết. Thứ đàn bà quạ tha. Thứ đàn bà lăng loàn. Thiên hạ chửi Mai chẳng ra gì nhưng lạ thay anh ta thì không nói một lời nào hết. Nhìn những ngón tay chồng lúc nào cũng nắm chặt, Mai sợ có ngày anh ta bóp chết hai mẹ con mình. Nửa tháng ngồi ăn cơm, Mai không dám ngẩng lên nhìn mặt chồng. Anh ta bảo: “Chuyện đến nước này rồi nếu không có đứa nào nhận con thì tôi sẽ làm cha nó. Cô yên tâm tôi chẳng hắt hủi làm gì”.
Nhưng Mai đã chán chồng từ lâu lắm rồi, giờ chỉ muốn mượn cơ hội này để thoát khỏi anh ta. Kể từ khi lấy anh ta Mai đã bao giờ thoát cảnh lo toan dù chỉ một ngày? Đợt mới lấy nhau Mai đang có bầu thằng Thản, anh ta còn chẳng chịu đi làm. Cứ đi tàu vài tháng là lại xin về nghỉ nửa năm nằm dài ở nhà từ ngày này qua ngày khác. Tiền chi tiêu không có, vừa sinh con xong chưa đầy nửa tháng Mai đã phải địu đứa nhỏ trên vai ra lề đường kiếm kế mưu sinh. Cái Hón lúc đấy mới năm tuổi đã biết bưng đồ ăn cho khách, lau bàn ghế, phụ mẹ rửa chén đĩa trong tiết trời buốt lạnh. Thỉnh thoảng thằng Thản nằm trên lưng mẹ ho như muốn bục phổi vì hít phải mùi than tổ ong. Hón lót mấy cái bao tải nằm co ro ngủ trên xó hè. Lúc ấy chồng Mai đang đi nhậu cùng hàng xóm. Trưa dẫn xác về nhà hỏi “còn gì ăn không?”. Sau khi đã ở chán trên bờ, hắn bỏ đi biệt tích. Cả năm trên biển không một cuộc điện thoại hỏi xem vợ con sống thế nào. Mai vướng vào nợ nần, phải bán đi cả căn nhà trả nợ. Nên Mai chờ cho đứa trẻ trong bụng mình ra đời là ôm con bỏ đi theo tiếng gọi của Phi. Mai đã sắp xếp cả rồi, chồng cũ phải có trách nhiệm góp tiền nuôi thằng Thản. Con Hón thì vừa học vừa làm. Còn đứa nhỏ thì… Phi đã hứa sẽ chu cấp tiền cho Mai nuôi con tử tế.
tin liên quan
Đi bộ trong cô đơn - Truyện ngắn của Vũ Thị Huyền TrangMai còn biết tính sao ngoài dựa vào Phi. Nhưng Phi thì không còn là người đàn ông mà Mai từng ngưỡng mộ nữa rồi. Nói đúng hơn là Phi vẫn vậy thôi, chỉ tại Mai cứ hay ảo tưởng. Phi ra ngoài hào phóng với cả thiên hạ nhưng bần tiện với mẹ của con mình. Phi tính toán chi li từng đồng sao cho các khoản chi tiêu vừa khít. Cả năm nay Mai thậm chí còn không dám mua cho mình cái áo. Kể từ khi chuyện có con riêng lộ ra thì gia đình Phi tan vỡ, công ty phá sản, vợ chồng con cái ly tán. Phi về Việt Nam chơi dài, tính xem có thể ở hẳn được không. Lấy tiếng là về chăm sóc mẹ già nhưng suốt ngày Phi ở nhà Mai. Căn phòng trọ hai chục mét vuông khép kín với đủ thứ đồ đạc hỏi còn bao nhiêu diện tích cho bằng đấy con người? Quanh năm không có ánh sáng lọt vào phòng, mẹ con Mai như được tẩm ướp bởi mùi ẩm mốc, mùi phân mèo chua loét, mùi hôi hám của lũ chuột chù. Phi sống bên Tây đã lâu, giờ phải chui rúc trong cái tổ “mọi rợ” ấy cũng có khi lợm giọng. Bạn bè Phi ai cũng hỏi “sao không mua cho mẹ con Mai một căn nhà?”. Phi cười nhếch mép “chưa đến lúc”. Mai thừa biết đó là điều không thể. Mai chỉ là người đàn bà đẻ thuê, đòi hỏi cái gì?
- Đẻ thuê cũng không biết đường mà đẻ. Nếu đẻ được con trai thì muốn cái gì mà chẳng được?
Phi nói thế khi mắt đang bận liếc theo từng bước đi của Hón. Phòng chật quá, đồ đạc để bày ra cả lối đi khiến mỗi bước chân của cái Hón đều như mắc cạn. Nó đang tuổi trăng tròn đẹp nhất, lớn phổng phao. Ngực nở, mông cong, da dẻ nõn nà. Ngồi gần nó đến Mai còn ngửi thấy mùi thơm tho mơn mởn. Phi thỉnh thoảng hay buông một câu khen ngợi vờ như vô tình “Hón càng lớn càng xinh”. Mai có lúc nhìn theo hướng mắt Phi đang dính chặt vào mông con gái mình mà sởn da gà. Nhà chỉ có một cái giường, đêm nào Phi cũng đòi ngủ lại. Thằng Thản đã gửi sang nhà ngoại. Mai dồn Hón và Mít vào một góc giường để tránh phải đụng chạm tới Phi. Nhưng có hôm thức dậy, Mai giật mình thấy Phi đang nằm ôm Hón.
- Đầu óc em chỉ nghĩ được những điều bậy bạ. Anh sống ở trời Tây quen rồi. Có ôm con gái em cũng chỉ là tình cảm cha con.
- Ở Mỹ khác, bên này khác. Anh liệu mà hành xử.
- Đúng là đồ đàn bà suy nghĩ tầm thường.
Hón đứng ngoài những day dứt trong lòng mẹ nó. Con nhỏ hay hồn nhiên khoe bác Phi mới cho tiền mua váy, tiền đi xem phim, tiền cắt tóc. Mai không biết phải nói với con thế nào. Nói ra ý nghĩ của mình thì sợ con khinh dượng. Mà cứ để cho Hón hồn nhiên mãi thì có khi lại ân hận cả đời. Mai muốn dứt Phi ra khỏi cuộc đời của mấy mẹ con. Nhưng còn bé Mít? Nếu không dựa vào Phi, Mai chẳng biết làm gì để nuôi mấy đứa con. Còn nếu để Mít đi theo Phi thì Mai sẽ mất con vĩnh viễn.
Mai nhiều lần định nói với Hón vài câu gì đó nhưng không thể mở lời. Bạn đến nhà, con nhỏ hồn nhiên khoe “dượng thương tao lắm”. Mà dạo này Phi ở miết chẳng mấy khi về bên nhà mẹ. Chỉ có bạn nhậu gọi, Phi mới ra khỏi căn phòng ẩm thấp. Ngà ngà trở về nhà, Phi rủ Hón chơi cờ. Mai đi chợ, nấu cơm, hay làm bất cứ việc gì lòng cũng nóng như lửa đốt. Phi chơi cờ mà mắt thì lúc nào cũng dính dấp nơi ngực áo hớ hênh của Hón. Mai tính đầu tháng tới sẽ cho Hón xuống thành phố học nghề. Con bé vốn khéo tay, chỉ tha thiết được mở một hiệu bánh nho nhỏ. Mai phải đẩy nó đi càng nhanh càng tốt. Cái ổ của mẹ con Mai giờ chẳng khác gì hang hùm miệng sói.
Nhưng Hón chưa kịp đi thì đêm hôm ấy đã xảy ra chuyện lớn. Một tiếng thét xé trời vang lên. Phi lao ra khỏi nhà với con dao còn cắm giữa bàn tay. Máu rỏ tong tỏng theo từng bước chân Phi chạy trốn. Hón tỉnh giấc ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mai đóng chặt cửa phòng nhắc các con “ngủ đi” và cúi gập mình lau từng giọt máu. Phi chắc hẳn đã không ngờ khi những ngón tay của hắn vừa chạm vào ngực Hón thì một con dao sắc lẹm đã cắm phập vào tay. Con dao Mai giấu dưới gối mình đã lâu. Ngay cả lúc Mai ngủ, mũi dao vẫn cộm lên dưới gáy…
Bình luận (0)