Đội trưởng vừa bước qua tuổi 50, có thân hình cường tráng của một người ưa tập luyện, và biết cách giữ gìn thân thể song phong thái của ông lại lộ ra sự điềm đạm, chín chắn của người đàn ông từng trải, đôn hậu và chỉn chu trong công việc. Cách đây hơn một năm khi chuyển từ đơn vị cơ động về nhận công tác tại 113, trung tá Thục đã nói với Đào Vượng một câu khiến anh nhớ mãi “công việc ở đây rất bình thường nhưng nó lại gắn bó mật thiết với sự an toàn sinh mệnh người dân”. Không hiểu sao, Đào Vượng khẽ gật đầu trả lời bằng một câu ngoan ngoãn của đứa trẻ “thưa chú, cháu nhớ rồi ạ”, khiến mấy đồng đội đang đứng quanh đấy phải bặm môi cố nhịn cười.
Tuy giữ vẻ bình thản như vậy, nhưng khi ngồi xuống chiếc ghế xoay quen thuộc của mình trước dàn điện thoại, Đào Vượng nhận ra đêm nay trong anh đang có điều gì xáo trộn, bất ổn. Hình như ánh mắt của cô bé đứng ở điểm đỗ xe buýt bên đường tình cờ anh nhìn thấy có cái gì làm viên trung úy áy náy. Cô bé gầy tong teo, chiếc áo phông có in mặt người dơi trước ngực như của ai đấy nên quá rộng so với thân hình ốm o của cô. Khi bắt gặp cái nhìn của Đào Vượng, đôi mắt ngơ ngác thoáng chút van nài lập tức cụp xuống. Liền lúc đó, thân hình mỏng mảnh của cô bé giật nẩy lên khi người đàn ông lùn, béo, nước da tái nhợt đang nắm bàn tay nhỏ bé của cô kéo mạnh cùng tiếng quát to: “Nhanh lên còn về. Y hệt con mẹ mày. Lúc nào cũng sũng sĩu, sướt mướt. Liệu hồn”...
Minh họa: Tuấn Anh |
- Cậu để ý luôn máy cho mình chút nhé - Trung úy Thịnh Cơ ngồi bên cạnh Đào Vượng cố nhịn cái ngáp, nói khẽ vào tai Đào Vượng.
- Ừ. Từ tối đến giờ nhiều cuộc gọi không? - Đào Vượng hỏi để thoát khỏi ấn tượng ánh mắt cô bé còn lưu lại.
- Như mọi khi. Vẫn đến gần nửa là trêu đùa. Tớ mà có quyền tớ sẽ ra ngay quyết định. Ai gọi điện đến 113 để đùa, làm trò đến lần thứ hai thì tù chung thân, lần thứ ba là bòm bòm.
Nói xong anh chàng Cơ nhón nhẹ chân bước qua cửa. Đào Vượng quay lại. Anh nhìn chăm chú vào bàn máy điện thoại. Một ý nghĩ bất chợt lướt qua “không biết người đàn ông lùn, béo, nước da tái nhợt có phải là bố cô bé ấy không?”. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Đào Vượng nhấc máy lên. Như thường lệ, anh cất câu nói quen thuộc:
- Tôi nghe đây.
Đầu dây đằng kia im lặng.
- Tôi nghe đây. Có gì xin cứ nói.
Sự im lặng kéo dài. Viên trung úy định đặt máy xuống thì lập tức tiếng sụt sịt, rồi tiếng nức nở cố nén dội lên.
- 113 nghe đây.
Đào Vượng kiên nhẫn áp sát tai nghe, bất chợt anh thốt nên lời mà hình như anh nhiễm từ câu nói quen thuộc của trung úy Thịnh Cơ.
- Này, bạn nên biết đùa với 113 là vi phạm pháp luật đấy.
Đào Vượng vừa dứt lời thì giọng nói trẻ con gấp gáp, đứt quãng thều thào cất lên:
- Chú ơi. Bố cháu... đ..á..nh mẹ cháu... đau lắm... Chú đến cứu mẹ cháu... với… không... t..h..ì…
- Được rồi, chú sẽ đến... Nhưng cháu ở đâu?
- Ở nhà cháu ấy...
Đào Vượng cố giữ vẻ bình tĩnh:
- Phố nào, nhà số mấy... Nói cho chú biết, nhanh lên.
- Nhà... cháu... ở cạnh... cây phi lao... trước giàn hoa giấy...
- Cháu nói rõ... Phố nào, số nhà...
Đáp lại câu nói vội vã của trung úy Đào Vượng là sự im lặng, sau đó là tiếng nức nở càng to cho đến khi tiếng quát chặn ngang:
- Con ranh, mày gọi điện cho ai đấy hả, hả... Liệu hồn!
Một tiếng bốp vang lên trong ống nghe. Tiếng trẻ khóc váng tai, tiếng cạch khô khốc. Sau đó là im lặng.
2. Trung úy Đào Vượng thẫn thờ đặt máy xuống sau ba lần cố gặng hỏi. Anh thoáng một chút rùng mình khi nghe câu quát “liệu hồn” từ người đàn ông phía đầu dây bên kia.
Không biết ông ta có phải là người đàn ông béo, lùn, nước da tái nhợt đã kéo xềnh xệch đứa bé gái mặc chiếc áo phông có in hình mặt người dơi mà tình cờ anh nhìn thấy ở điểm đỗ xe buýt trên đường đến nhận phiên trực không. Vậy thì...
Tự nhiên trong đầu trung úy hiện ra hình ảnh mẹ cô bé có thân hình mảnh khảnh giống hệt cô bé, đang oằn oại, bàn tay gầy guộc giơ lên cố gỡ mớ tóc dài, rối tít đang bị ngón tay chuối mắn của gã chồng vũ phu quấn chặt. Giọng nói nặng chịch theo bàn tay giơ lên hạ xuống:
- Liệu hồn. Không nghe tao thì mẹ con mày chết đòn!
Nghĩ đến đây trung úy vội vã nhấc điện thoại lên, anh ấn vào nút nhắc lại máy điện thoại vừa gọi anh. Chỉ có tiếng tút tút liên hồi đáp lại.
3. Về đến nhà, ăn vội vàng cho xong bữa, rồi anh lại cập rập đi ngay. Đèn đường phố đã bật, dòng xe cộ sau giờ làm việc mật độ có bớt nhưng ở thành phố hơn bảy triệu dân lại dày đặc những tòa nhà chung cư liên tiếp mọc lên này thì sự đông cứng của đủ loại phương tiện làm trung úy không thể đi nhanh được. Giả dụ anh tìm ra căn nhà của cô bé đáng thương luôn luôn phải chứng kiến cảnh bố đánh đập mẹ dã man thì anh có thể làm gì, cho dù anh đang mặc trang phục công an. Không được. Có thể lúc này, gia đình đó đang diễn ra sinh hoạt bình thường như bất kỳ gia đình nào. Trong trạng thái đó anh làm sao có thể vào can thiệp, giảng giải điều phải trái cho người chồng... Chỉ có điều... Điều gì nhỉ... Đầu óc viên trung úy vẫn không thoát được những suy nghĩ rối mù khiến anh không thể tập trung. Xe vẫn lướt trên đường vô vọng...
Làm thế nào tìm được chính xác địa chỉ căn nhà bất hạnh đó. Cạnh cây phi lao, trước giàn hoa giấy... Trung úy Đào Vượng cho xe đi chầm chậm, nhất là khi anh nhìn thấy ngõ phố. Trong ánh đèn đường phố vào buổi tối thật khó có thể nhận ra cây phi lao và giàn hoa giấy.
Thành phố rộng lớn thế này. Nhìn lên trời chỉ thấy một màu tím sẫm, chốc chốc lại lóe lên những vệt ánh sáng di động, giao nhau. Đào Vượng để xe trôi hết phố này sang phố khác. Ở góc hẻm, hay ngõ phố anh đều chăm chú cố tìm đặc điểm địa chỉ cháu bé nói. Tất cả đều không hiện ra dấu hiệu cần tìm. Nhiều lần anh tin vào những linh cảm của mình khi đi làm việc. Còn kỳ này, đầu óc trung úy lì ra, không hé lộ một chút nào.
Trung úy dừng xe nép vào bên đường nhìn quanh. Anh ngửa mặt lên hít mạnh một hơi, rồi nổ máy từ từ cho xe quay lại...
4. Trung úy Đào Vượng không ngờ trung tá Cảnh Thục, Đội trưởng đội 113 sau khi nghe anh đề xuất phương án lại nhanh chóng tán thành như vậy. Từ hôm đó, được phép của đội trưởng, trước giờ tan tầm buổi chiều trên dưới nửa giờ đồng hồ, trung úy Đào Vượng mặc thường phục rời khỏi đơn vị, phóng nhanh đến điểm đỗ xe mà anh nhìn thấy đứa bé gái gầy tong teo, mặc áo phông in mặt người dơi, rộng thùng thình như mặc nhầm của ai cùng người bố béo, lùn, nước da tái nhợt....
Vậy mà gần một tuần hình bóng hai bố con cần tìm không xuất hiện.
Mãi cho đến buổi chiều thứ bảy. Lúc đó đã gần tám giờ tối, trung úy Đào Vượng cố nán lại điểm đỗ xe đến hơn tiếng đồng hồ với một hy vọng mong manh. Hết chuyến xe này đến chuyến xe khác. Đào Vượng chán nản, lên xe lao nhanh về nhà sau khi nhận được tin nhắn của vợ “con Bi hôm nay không chịu ăn, đầu nóng và liên tục nhắc đến bố”.
Nhưng xe lao đi khoảng mười phút thì linh tính bảo trung úy nên quay lại điểm đỗ xe buýt lần nữa. Sau một thoáng lưỡng lự, Đào Vượng đảo xe.
Trời mùa hè đã tối càng tối hơn bởi bầu trời phía tây đang ì ùng tiếng sấm báo hiệu cơn mưa tối sắp trút xuống. Anh cho xe lướt qua, bất chợt rùng mình khi thấy giọng nói khàn khàn, nặng chịch của gã đàn ông béo, lùn cất lên:
- Con tôi tôi đánh việc gì đến các người. Còn con kia, câm mồm đi. Đừng được thể nữa. Liệu hồn.
Gã đàn ông vừa nói vừa thô bạo nắm một tay đứa con nhấc bổng lên bậc xe.
Tiếng xuýt xoa khe khẽ nổi lên:
- Xách tay thế kia khéo gãy tay con bé mất.
- Kệ. Đừng dây với hạng người đó mà sinh chuyện ra. Không phải đầu lại phải tai.
Trung úy lướt đến gần thì cũng đúng lúc cánh cửa tự động của xe buýt đóng lại. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Đào Vượng vuốt mặt nhìn lên. Qua làn nước mưa nhập nhòa anh còn thấy bàn tay gã đàn ông to tướng, nần nẫn giúi bờ vai mảnh khảnh của con bé xuống. Mặt con bé méo xệch.
Bánh xe buýt lăn. Đào Vượng vội vã nhấn ga lao theo.
Gã đàn ông đưa bàn tay nần nẫn ngón tay dùi đục nắm vào cổ tay gầy rộc của con bé nhấc bổng nó khỏi ghế ngồi. Gã giúi mạnh vào lưng nó đẩy đi, rồi lại nhấc nó qua cửa xe, đặt xuống mặt đất. Con bé bị đau, mặt nhăn lại, tấm tức khóc. Gã đàn ông định giơ bàn tay vả vào mặt đứa bé thì dừng lại khi nhận ra ánh mắt trừng trừng của tay thanh niên ướt lướt thướt ngồi trên xe máy nhìn gã. Gã thu tay lại, cúi đầu, trút cơn giận vào đứa bé:
- Liệu hồn. Mày khóc khỏe vào. Về đến nhà ông cho một trận nhớ đời.
Trung úy Đào Vượng mím chặt môi nhìn theo dáng nhỏ bé, lũn chũn với đôi vai đang run lên vì ướt, vì sợ của con bé.
Trung úy lặng lẽ dắt xe đi, mắt chăm chú dõi theo gã đàn ông đang lôi xềnh xệch, thô bạo đứa bé con gầy gò.
Lẳng lặng đi theo hai người một quãng nữa thì đôi mắt viên trung úy cảnh sát dễ buồn, hay suy tư sáng lên trong buổi tối ướt khi thấy gã đàn ông thô lỗ lôi đứa bé vào căn nhà lợp tấm tôn xi măng nằm dưới gốc cây phi lao. Đối diện qua mặt ngõ nhỏ là tòa nhà ba tầng lòe loẹt màu sắc của giàn hoa giấy đang lấp lóa vì ánh đèn điện, vì thấm đẫm trận mưa vừa ngớt.
Trung úy Đào Vượng nhìn lại một lần nữa rồi dắt xe chầm chậm đi về phía đầu ngõ, nơi có cái cột nhô lên. Đầu cột đính tấm biển xanh ghi tên phố hình chữ nhật, nhấp nhóa nước mưa dưới ánh đèn đường...
Bình luận (0)