Vĩnh biệt HLV Trần Văn Phúc: Đoạn cuối đời vẫn còn đầy những nỗi niềm, tiếc nuối

05/01/2022 18:26 GMT+7

Huấn luyện viên Trần Văn Phúc, từng chơi cho Công an Hải Phòng những năm thập niên 70 vừa qua đời sáng nay ở tuổi 76. Cựu thuyền trưởng CLB Thanh Hoá ra đi vì tuổi già, sức yếu sau cơn tai biến. Trước đó, sức khoẻ của ông cũng bị ảnh hưởng khá nhiều sau khi điều trị Covid 19. Ông được xem là một HLV mát tay trong những năm đầu 2000.

Tin HLV Trần Văn Phúc giã từ cõi tạm đến một cách lặng lẽ như cách chọn ở ẩn của ông hơn chục năm qua. Nhà cầm quân lão làng này sinh năm 1946 tại Hải Phòng. Hồi còn thi đấu, ông Phúc đá cho đội bóng quê nhà. Sau khi giải nghệ, ông làm HLV cho các CLB Công An Hải Phòng, Thanh Hóa. Đà Nẵng và từng giữ chức vụ giám đốc kỹ thuật ở đội Bình Dương.

So với nhiều HLV tên tuổi khác mà gần nhất đã ra đi như ông Lê Thụy Hải thì thành tích của ông Phúc khi dẫn dắt các CLB không nổi bật bằng. Nếu ông Hải từng có các ngôi vô địch V-League thì ông Phúc (lớn hơn ông Hải 1 tuổi) cũng bôn ba khắp nơi và cũng từng trú tạm ở một số CLB từ Nam ra Bắc lại chỉ được biết đến nhờ sự mát tay khi đưa các CLB vào loại trung bình khá của bóng đá Việt Nam có những thay đổi từ hạng dưới đi lên.

HLV Trần Văn Phúc khi dẫn dắt đội Thanh Hóa

Tư liệu

Chẳng hạn như Hải Phòng sau một mùa được HLV Trần Văn Phúc về xốc lại đã chơi tưng bừng tại giải hạng Nhất và giành quyền thăng hạng vào năm 2003. Hay Thanh Hóa mời tướng Phúc về năm 2006 ngay lập tức "Vua thăng hạng" này đã giúp đội bóng xứ Thanh lột xác lập tức trở lại V-League vào năm 2007. 2 mùa liên tiếp sau đó, ông Phúc cũng đã tạo dấu ấn cá nhân bằng chiến tích giúp đội bóng này trụ hạng thành công. Thời đó ông được xem là một chiến lược gia có khả năng "liệu cơm gắp mắm", sẵn sàng chấp nhận những công việc khó khăn và luôn biết cách "giải cứu" thành công những đội bóng rơi vào tình thế ngặt nghèo.

So với nhiều đội bóng khác mà ông Phúc dừng chân thì 6 năm làm việc với 2 giai đoạn khác nhau đảm nhận vai trò thuyền trưởng, nhà cầm quân đất Cảng đã xây dựng nền móng phát triển cho bóng đá Thanh Hoá. Nhiều cầu thủ Thanh Hóa đến giờ vẫn còn hứng thú và biết ơn với kiểu nói khích tướng và “thẳng như ruột ngựa” của ông Phúc khi luôn đấu tranh cho quyền lợi cầu thủ, đòi hỏi chính đáng lương bổng để mọi thành viên trong đội yên tâm ổn định tư tưởng để thi đấu. Chính nhờ vậy mà dù Thanh Hóa thời đó không thật mạnh nhưng dưới thời của ông, đội bóng này luôn ra sân với tinh thần máu lửa, nhiệt huyết và đi đến đâu cũng làm lay động lòng người hâm mộ xa xứ đến đó.

HLV Trần Văn Phúc

Tư liệu

Kỷ niệm đáng nhớ nhất của ông Phúc và đội Thanh Hóa chính là trận đấu V-League 2007 trên sân Quân Khu 7 thua Thép Miền Nam Cảng Sài Gòn khi mà trận đấu phải dừng ở phút 66 do khán giả trên sân quá đông tràn xuống và nhiều vật thể lạ ném vào sân gây hỗn loạn. Khi đó không chỉ người hâm mộ TP.HCM mà những người lao động của xứ Thanh tại phía Nam kéo về ùn ùn. Nhiều người còn bày tỏ sự kính trọng với ông Phúc vì ông đã giúp Thanh Hóa lấy lại hình ảnh ở V-League tuy không xuất sắc nhưng luôn chơi với sự cống hiến và hào hiệp. Chính sự cuồng nhiệt đó và cũng có những người quá khích đã làm bùng phát phá vỡ trật tự trên sân. Ông Phúc khi đó đứng ra bảo vệ cầu thủ cũng bị thương do bị một chai nước ném trúng tay.

Cũng chính vì sự thẳng thắn trong phát ngôn và luôn đứng lên bảo vệ các thành viên trong đội bóng của tướng Phúc mà ông không được lòng một vài ông chủ CLB trong giai đoạn mình cầm quân. Thậm chí ông còn bị một số cầu thủ biến chất tìm cách nói xấu lại khi bị ông phê bình, góp ý ngay trong các cuộc họp. Họ cố tình trêu ngươi, thi đấu thất thường, tạo ra những câu chuyện lùm xùm nội bộ để tìm cách đẩy ông đi. Thời điểm đó, ông Phúc đã nhiều lần gặp lãnh đạo xin "trảm" những kiêu binh đứng ra thao túng đội, nhưng mọi kiến nghị của ông đều không được đáp ứng khiến ông chán nản chia tay.

HLV Trần Văn Phúc

Tư liệu

Có lần ông ngồi lặng lẽ ở một góc xem giải U.21 vào những năm 2008-2010, tôi gặp có hỏi ông sao không quay lại bóng đá đỉnh cao vì năng lượng trong ông còn tràn đầy và nhiệt huyết với nghề vẫn đầy sục sôi. Thậm chí khi đó tôi có nói đến sự thành công của các HLV như Vương Tiến Dũng, Lê Thụy Hải và kể cả Mai Đức Chung thì ông Phúc chỉ cười nói : “ Đời HLV nó bạc lắm. Làm tốt thì lời khen chẳng bao nhiêu, còn thua một cái là mọi thứ đổ ập lên đầu mình. Tớ từng có lời thề dẫu chết cũng không trở lại làm bóng đá ở những nơi mà người thầy chẳng được coi trọng cả. Đâu phải tớ không muốn làm nữa nhưng bóng đá Việt Nam dây mơ rễ má lắm, tính tớ thì thẳng thắn, có làm rồi cũng bôn ba, cũng rày đây mai đó, cũng lênh đênh chìm nổi thôi..”.

Vĩnh biệt ông, một nhà cầm quân cá tính và luôn đau đáu trong lòng sự mong mỏi làm mới hình ảnh CLB, truyền dạy những phẩm chất mang tính ‘đắc nhân tâm” cho cầu thủ bằng thứ bóng đá mà ông dày công tích lũy trong hơn 50 năm gắn bó. Ông nằm xuống nhưng nỗi đau lớn nhất trong đoạn cuối đời của HLV vẫn còn đầy những nỗi niềm, tiếc nuối.

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.