Xin chọn nơi này làm quê hương

12/09/2019 08:47 GMT+7

Tôi không phải người Sài Gòn. Gia đình tôi từ miền Bắc vào Tây Nguyên định cư hồi thập niên 1980. Lớn lên, tôi vào TP.HCM học đại học. Tốt nghiệp, tôi khăn gói về lại Tây Nguyên kiếm việc làm …

Nhưng, nơi nào cũng khéo léo từ chối với lý do, nói theo kiểu hài hước thời nay: “Ghế thì ít mà đít thì nhiều”. Thế là tôi đành ngậm ngùi tạm biệt bố mẹ, đón xe đò vào lại TP.HCM với cõi lòng trĩu nặng, chỉ mong kiếm được việc làm lương bao nhiêu cũng được, miễn sao phát huy vốn kiến thức tích lũy suốt 4 năm trời mài ghế giảng đường đại học và cũng vì không muốn ăn bám bố mẹ nữa. Năm ấy tôi chỉ mới 23 tuổi, đời còn dài.
Tôi không phải người Sài Gòn. Tuy 4 năm chỉ quanh quẩn ở ký túc xá đại học nhưng cũng phần nào biết thành phố này, cho dù chỉ chút chút thôi. Còn bây giờ, tôi phải “bơi” ở phạm vi rộng hơn để…kiếm việc làm, mà đường sá thì cứ như ma trận, không đơn giản như ở thị xã vùng cao. Cuối cùng tôi cũng được 1 công ty chuyên ngành giải trí nhận vào với đồng lương khởi điểm chỉ đủ trả tiền thuê phòng, ăn ngày 3 bữa và đổ xăng. Vậy mà vui, thấy hãnh diện vô cùng. Thế rồi chuyện tình duyên cũng đến (lẽ tự nhiên thôi mà), tôi thân quen với anh chàng nọ, hò hẹn, yêu nhau và… tiến tới hôn nhân.

Nhà thờ Đức Bà, TP.HCM

Ảnh: Độc Lập

Giá mà anh ấy là người Sài Gòn, gia đình có nhà phố ở TP.HCM thì hay biết mấy. Đằng này chồng tôi quê ở tuốt miền Tây. Nhưng biết làm sao được, “hai nửa cuộc đời” ghép lại với nhau là do “thiên định” mà, tôi nghĩ vậy và an phận theo ý Trời. Những năm đầu cưới nhau, hai đứa thuê nhà sống chung. Do công việc ổn định, sống biết chắt chiu từng đồng lương kiếm được, thế là chúng tôi lên kế hoạch dài hơi là…mua nhà.
Mua nhà, có nghĩa là muốn định cư lâu dài tại TP.HCM. Trong lòng cứ âu lo không biết thành phố này có dung nạp 2 đứa tỉnh lẻ, nhất là tôi – một đứa con gái nói giọng Bắc? Mối bận tâm ấy có lý do của nó. Số là trong một lần họp mặt bạn bè thời đại học, có anh bạn người Sài Gòn cao hứng đọc cho cả bọn nghe mấy câu thơ của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, sáng tác trước năm 1975. Thú thật là tôi không biết ông nhà thơ này là ai. Bốn câu thơ ấy “đụng chạm” đến cá nhân tôi:
Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang
Nhớ duyên dáng, ngây thơ mà xảo quyệt.
Nghe xong tui ngượng chin cả người. Lời thơ “độc ác” như vậy hỏi sao không ngượng! Rồi anh bạn người Sài Gòn nói tiếp, đại ý Sài Gòn là một thành phố “liên hiệp quốc”, luôn mở cửa đón nhận dân tứ xứ đổ vào học tập. làm ăn, khởi nghiệp, tìm kiếm cơ hội đầu tư…thậm chí định cư luôn cũng OK, miễn bạn là người đàng hoàng, sống tôn trọng lẽ phải. Không cần biết bạn hành nghề gì, miễn nó chính đáng và trong sạch là được. Riêng tôi nghiệm ra điều này sau gần chục năm: bất luận anh đến từ miền nào, phát âm tiếng Việt nặng phương ngữ đến đâu đi chăng nữa, người Sài Gòn sẽ cố gắng lắng nghe và tìm cách giúp, nếu bạn là người tử tế.
Tôi yêu thành phố này vì lẽ đó. Tính chất “liên hiệp quốc” của mảnh đất này rộng lượng đến mức nó xóa tan nỗi u sầu xuất phát từ định kiến vùng miền mà bản thân tôi gặp phải khi lần đầu tiên về miền Tây ra mắt gia đình anh ấy.

TP.HCM được ví như một thành phốcó tính "liên hiệp quốc"

Ảnh: Độc Lập

Ba mẹ anh ấy nói: “Bộ dưới này hết con gái rồi hay sao mà mày lại định cưới con gái Bắc kỳ?”. Sau khi thành hôn và sanh đứa con gái đầu lòng, chồng tôi mới kể cho nghe “câu chuyện đau lòng” này. Rất may là bây giờ mọi chuyện đã có chiều hướng tốt hơn. Trong tâm tưởng của ba má chồng, tôi không phải là đứa con dâu “cứ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền” nữa. Hình như đã có sự hòa hợp, tôi nghĩ vậy.
Trở lại chuyện an cư, được sự hỗ trợ của hai bên nội – ngoại, chúng tôi đã mua được 1 căn nhà nho nhỏ tại quận Bình Tân, TP.HCM, sống hòa thuận với bà con khu phố. Công việc làm ở cơ quan của 2 đứa vẫn thuận buồm xuôi gió và chúng tôi có thêm 1 đứa con trai, “bổ sung” thêm nhân sự cho thành phố vốn đông dân nhất Việt Nam. Cả 4 thành viên của gia đình đều đã nhập hộ khẩu TP.HCM. Có hộ khẩu ở Sài Gòn ai mà chẳng vui? Nhưng riêng tôi, điều vui hơn tất cả chính là “hồ sơ cá nhân” của 2 đứa con yêu dấu. Trong giấy khai sinh của chúng đều ghi: Nơi sinh: TP.HCM.
Xin chọn nơi này làm quê hương, vì nó quá dễ thương !
 
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.